Chương 270. Tất nhiên (2)
-Ta không biết trước kia các ngươi sống ở Thủ Sơn Tông như thế nào, cũng nhìn ra được các ngươi đều là những người kiêu ngạo khó thuần phục, nhưng ta muốn các ngươi nhớ kỹ, ta không tới Thủ Sơn Tông bái sư, ta tới đây làm trưởng lão, đừng có ý đồ khiêu khích ta...
Mắt lạnh đảo qua mọi người, hắn lạnh lùng 'hừ' một tiếng:
-Luận địa vị, ta cao hơn các ngươi!
-Luận quyền lực, ta lớn hơn các ngươi!
-Luận thanh danh, ta vang dội hơn các ngươi!
-Luận thiên tư... Hừ!
-Cho dù là luận tiền tài gia thế, ta cũng thắng các ngươi rất nhiều...
-Mà ta trước nay đều không phải một người hào phóng rộng rãi gì, cho nên các ngươi đừng tới chọc giận ta. Lời nói của ta, các ngươi phải nghe. Chuyện ta phải làm, các ngươi không thể quấy rối. Các ngươi có thể tỏ vẻ không hài lòng với ta, nhưng nhất định nhớ rõ, đừng có để ta nghe thấy...
-...
-...
Xung quanh lặng ngắt như tờ, không ai dám lên tiếng, mặc kệ trong lòng có phục hay không, lúc này cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.
Đừng nói đến những đệ tử Thủ Sơn Tông này, ngay cả đại sư phụ lo chuyện bếp núc cũng tự khắc thẳng lưng.
-Nếu ta đã tới, vậy thì các ngươi đừng mong nghĩ tới ngày lành trước kia nữa!
Phương Thốn nhìn vẻ mặt áp lực của đám người xung quanh, có vẻ rất hài lòng với phản ứng của chúng đệ tử, nhẹ nhàng gật đầu.
Giọng điệu không còn lạnh nhạt như trước, hắn nói:
-Đến Thủ Sơn Tông nhiều ngày rồi, ta đã xem qua hồ sơ của các ngươi, quả thực mất mặt vô cùng, trong sáu đại tông môn quận Thanh Giang, đệ tử năm tông môn còn lại đều tranh nhau lập công đức, được vô số bá tánh ca tụng tôn thành tiểu tiên gia, được người người tín ngưỡng, chỉ duy nhất đệ tử Thủ Sơn Tông ngay cả Sổ Công Đức cũng bị sâu đục, cho dù là xuống núi chuộc thân giúp nữ tử thanh lâu cũng có thể đổi lấy một phần hai phần công đức, nhưng hai mươi ba mươi năm nay các ngươi thế mà không làm bất cứ việc gì?
Trong lòng các đệ tử hơi kinh ngạc, nhưng không dám phản bác: "Chúng ta vào núi cũng có lâu như vậy đâu…"
Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão đứng bên cạnh lại không khỏi đỏ mặt, lặng lẽ đứng thẳng lên.
-Nếu ta đã tới Thủ Sơn Tông thì đừng mong nhớ những ngày lành trước kia nữa!
Ánh mắt Phương Thốn quét qua mọi người xung quanh, lạnh lùng quát:
-Từ ngày mai các ngươi bắt đầu rời núi kiến công lập đức, cũng phải vực dậy tinh thần ngày ngày tới Giáng Đạo Nham nghe kinh giảng đạo, nếu ai không muốn tới thì có thể cút đi cùng đại sư huynh của các ngươi!
Ầm...
Các đệ tử xung quanh lập tức trở nên kinh ngạc.
Không ít người hai mặt nhìn nhau. Kiến công lập đức? Nghe kinh giảng đạo?
Ngay cả Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão bên cạnh cũng không khỏi hoảng hốt trong lòng, thái độ muốn nói lại thôi.
Nhưng Phương Thốn lúc này đã nhíu mày lại, bỗng nhiên quát:
-Có nghe hay không?
Trái tim các đệ tử run lên, vội cúi đầu:
-Vâng...
Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão cũng lập tức ngậm miệng, không dám nói tiếp nữa.
Phương Thốn nhìn các đệ tử như chim cút dính mưa thì biết lần lập uy này của mình hẳn đã có hiệu quả, cảm thấy rất hài lòng, lại cố ý “Hừ” một tiếng kết thúc, sau đó nghiêng đầu nhìn tiểu hồ ly ngoan ngoãn đứng một bên cúi thấp đầu nghe giáo huấn cùng các đệ tử khác, ho nhẹ một tiếng gọi tỉnh nàng, dẫn theo nàng cùng nhau rời đi.
-Chuyện này...
Phương Thốn vừa đi, Hàn Thạch trưởng lão mới phản ứng lại, do dự nói:
-Phương trưởng lão...
Phương Thốn thoáng dừng chân, quay đầu nhìn về phía hắn:
-Để các đệ tử giải tán đi, sau đó đưa thần minh bí điển của Thủ Sơn Tông tới điện ta!
Hàn Thạch trưởng lão nao nao, theo bản năng đáp:
-Vâng!
Thanh Tùng trưởng lão chợt nhớ tới một chuyện, vội lên tiếng:
-Phương trưởng lão, công đức kia...
Phương Thốn nói:
-Sổ Công Đức có thể đổi mới!
Thanh Tùng trưởng lão vội nói:
-Vâng!
Dặn dò hai việc liên tiếp, lúc này Phương Thốn mới xoay người, lại lần nữa đi về phía núi Ngọc Kính.
Tiểu Từ tông chủ phía sau cũng chợt do dự cất lời, chần chờ nói:
-Phương...
-Đúng rồi!
Phương Thốn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, nói:
-Ngươi đi theo ta!
Tiểu Từ tông chủ kinh hãi, vội cúi thấp đầu, rụt rè đáp:
-Vâng!
Phương Thốn dẫn theo tiểu hồ ly trở lại núi Ngọc Kính, sau đó chuẩn bị lấy ra một quyển kinh văn trước. Dường như nhìn ra tâm tình của Phương Thốn không tốt nên hai lỗ tai rủ xuống không dám nói lời nào, lặng lẽ bưng một chén trà tới. Phương Thốn nhận trà, nhìn nàng một cái, tiểu hồ ly lập tức cụp đuôi, cúi đầu ủ rũ chạy sang bàn nhỏ bên cạnh, lất bút mực ra tiếp tục luyện chữ.
Không lâu sau, Tiểu Từ tông chủ cẩn thận từng li từng tí đi tới núi Ngọc Kính, ở ngoài điện nhỏ giọng nói:
-Phương trưởng lão…
-Ha ha, tông chủ, mời vào…
Phương Thốn nở nụ cười, mời hắn vào.
Hắn thầm nghĩ có phải là chính mình có có hơi quá đáng, để cho tông chủ người ta sợ đến mức này…
Tiểu Từ tông chủ đi vào, chỉ dám ngồi nửa cái mông lên ghế, theo sau lưng còn có hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch, dáng vẻ có chút ngượng ngừng, một người ôm trong lồng ngực một bộ hộp sách màu tím đen, trong đó chính là Thần Minh Bí Điểm, bí pháp phép thuật của Thủ Sơn Tông, người kia thì ôm trong lồng ngực một cuốn sách rách rưới, đó chính là Công Đức Bộ đã bị mọt cắn của Thủ Sơn Tông.
Ba người mang khuôn mặt tươi cười nhìn về phía Phương Thốn, Tiểu Từ tông chủ hắng giọng một cái, thăm dò mở miệng:
-Cái này… Phương trưởng lão, vừa nãy ngươi nói đến chuyện để chúng đệ tử nghe kinh giảng đạo, đây là chuyện tông môn nên làm, có điều… có điều là giảng cái gì đây?
Phương Thốn nhìn ra hắn chột dạ, nhíu nhíu mày, nói:
-Pháp thuật của Thủ Sơn Tông đều không thể lấy ra giảng sao?
Tiểu Từ tông chủ không tự nhiên điều chỉnh một tư thế ngồi, nói:
-Có thể giảng, chỉ là… vô dụng…
Phương Thốn biết hắn đang nói cái gì, cũng chỉ đành mỉm cười.
Quận tông bình thường truyền thụ thủ pháp, cùng lắm cũng chỉ là hai thứ.
Cái thứ nhất, chính là công pháp tu vi tiến cấp, dạy bảo và chỉ dẫn đệ tử tăng cao tu vi phải vững chắc từng bước, từ Trúc Cơ Cảnh, tuy luyện pháp thuật từng bức một đạt tới Ngưng Quang, sau đó mới chuẩn bị kết thành Kim Đan, cái thứ hai chính là dạy pháp thuật tương ứng, các tác dụng bảo vệ chính mình trước kẻ thù.