Chương 271. Trưởng lão điên
Tông môn như Thủ Sơn Tông, thuật pháp luyện tu vi và pháp thuật tương ứng vẫn là có.
Chỉ có điều, Thần Minh Bảo Thân Kinh của bọn họ đã thất lạc, mà mất đi Bảo Thân Kinh, vậy thì các loại bí pháp và thần thông đều lấy Bảo Thân Kinh làm căn cơ đều trở thành thứ lý luận suông, đương nhiên trong đó cũng có một phần nhỏ có thể miễn cưỡng dùng Ngũ Khí Luyện Bảo Thân để điều động, nhưng một là có thể điều động quá ít, hai là căn bản không thể phát huy được uy lực chân chính.
Vì lẽ đó, cho dù Thủ Sơn Tông có không ít thủ pháp và pháp thuật nhưng có dạy cũng vô dụng.
Chúng đệ tử đều biết, ngươi nhất định muốn dạy nhưng người ta cũng không muốn học.
Lúc này, thực ra đệ tử Thủ Sơn Tông và những người tu luyện tản mát ở trên giang hồ không có gốc rễ kia cũng không khác nhau là mấy, thậm chí nói, những người trên giang hồ có thể tu luyện một ít tà pháp nâng cao thục lực, nhưng mà đệ tử Thủ Sơn Tông lại một chút tà pháp cũng không dám tu luyện…
Một điểm khác chính là Thủ Sơn Tông không dạy được đệ tử cái gì, đã nghèo khó lại càng nghèo khó hơn nên càng khó có thể ban thưởng thứ đồ gì tốt cho các đệ tử, cho nên các đệ tử liền mất đi động lực ra ngoài làm công đức, từng bước từng bước, một năm rồi lại một năm, cuối cùng lãng phí thời gian, chán nản đến mức độ như bây giờ, tông mông không giống tông môn, thậm chí còn không bằng một bang phái…
…
…
Trong khoảng thời gian này, Phương Thốn lật xem tài liệu của Thủ Sơn Tông, lại thêm trước đó đã tìm hiểu thông tin cũng đã sớm hiểu rõ then chốt trong này, lúc này hơi trầm ngâm rồi nói với Tiểu Từ tông chủ:
-Vì sao phép luyện thân của Thủ Sơn Tông lại thất lạc?
Vừa nghe đến đó, Tiểu Từ tông chủ hơi trầm mặc, sắc mặt hai vị trưởng lão Thanh Tùng và Hàn Thạch cũng có chút lúng túng.
Dường như cái này liên quan đến một việc bí ẩn.
Phương Thốn thấy thế thì nhẹ giọng nói:
-Hẳn là Tiểu Từ tông chủ vẫn còn nhớ lời nói ta nói với ngươi lúc ta mua lại Thủ Sơn Tông…
Tiểu Từ tông chủ hơi ngẩn người ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thốn, thấy thần sắc hắn chăm chú, trong lòng lập tức trở nên quyết đoán, thấp giọng nói:
-Việc này đã là chuyện của ba mươi năm trước, khi đó, yêu khí của đại yêu tôn Nam Cương Bắc Thú trải dài trăm dặm, tất cả tông phái dưới sự chỉ huy của Ngoan Thần Vương đi đến dưới chân núi Yêu Sơn, cùng nhau chống lại, Thủ Sơn Tông đương nhiên không thể đi sau người khác, chỉ là không ngờ được…
Hắn hơi trầm mặc một chút, thấp giọng nói:
-Yêu tôn quỷ kế đa đoan, trưởng lão của tông ta trúng mai phục, không kịp đợi cứu viện nên tất cả chết ở trận chiến đó. Nếu chỉ như thế thì cũng thôi… nhưng vạn vạn không ngờ được đó là lại vừa lúc đó trong tông có phản tặc làm loạn, đốt cháy tông môn, tàng kinh điện bị cháy, từ đó Bảo Thân Kinh cũng mất tung tích, không thể tìm lại…
-Trưởng bối bị vây khốn, tông môn phản loạn?
Phương Thốn nghe Tiểu Từ tông chủ nói đã không khỏi hơi ngẩn người ra.
Hắn nhìn Tiểu Từ tông chủ một chút, chỉ thấy thần sắc hắn trầm thấp, có thể cảm giác được, dường như hắn cũng đang giấu một ít chuyện, có lẽ chuyện xảy ra vào lúc đó không đơn giản giống như là hắn nói, nhưng trên cơ bản thì mọi chuyện cũng không hẳn là khác nhau quá xa…
-Nói như thế thì không có một trưởng bối nào có thể truyền thụ Bảo Thân Kinh sao?
Phương Thốn nhíu lông mày một lát, nhìn Tiểu Từ tông chủ nói.
Tiểu Từ tông chủ trầm mặc một lúc lâu, lại chậm rãi lắc đầu.
Thanh Tùng trường lão đứng ở một bên, bỗng nhiên nói:
-Lúc đó cũng không phải là không có trưởng lão may mắn còn sống sót…
Phương Thốn hơi run ngẩng đầu nhìn về phía hắn.
Vẻ mặt Hàn Thạch trưởng lão và Tiểu Từ tông chủ đều có chút quái lạ, lẩm bẩm nói:
-Cái này không hay đâu?
Phương Thốn cười nói:
-Chỉ là thương lượng thôi, có gì mà không nói được?
Thanh Tùng trưởng lão thở dài, nhìn Tiểu Từ tông chủ một chút, lúc này mới nói:
-Thực ra ở trận chiến với Đại Yêu Tôn Nam Cương kia, mặc dù trưởng lão và đệ tử của Thủ Sơn Tông ra gần như là chết hết, nhưng vẫn có một vị trưởng lão sống sót trở về, bây giờ người cũng đang ở Thủ Sơn Tông, ông ấy chính là vị trưởng lão duy nhất đã từng tu luyện qua Thần Minh Luyện Bảo Thân, chỉ tiếc… chỉ tiếc… vị trưởng lão này bây giờ đã…
Chần chờ đến nửa ngày, Thanh Tùng trưởng lão mới thở dài nói:
-Điên rồi!
-Điên rồi?
Phương Thốn có hơi bất ngờ, nói:
-Chính là cái vị ở sau núi kia?
Tiểu Từ tông chủ cười khổ, gật đầu một cái, nói:
-Thần Sơn trưởng lão năm đó chính là người có tu vi cao nhất của Thủ Sơn Tông ta, nghe nói ngay cả cha ta cùng với những trưởng lão khác liên thủ cũng không phải là đối thủ của ông ấy. Trong trận chiến ấy, cũng chỉ có duy nhất ông ấy là người còn sống trốn thoát, chỉ tiếc, từ đó về sau, Thần Sơn trưởng lão lại điên điên khùng khùng, bất luận gặp được ai đều kêu đánh kêu giết chứ đừng nói đến chuyện xin ông ấy truyền kinh…
-Không bị ông ấy đánh chết đã là một chuyện may mắn rồi…
-…
-…
-Thật đáng thương…
Phương Thốn nghe được chuyện năm xưa của Thủ Sơn Tông, cũng không khỏi thấp giọng cảm khái một câu.
Vì chống lại Đại Yêu Tôn, kết quả rơi vào cảnh trưởng bối cả nhà diệt vong, lại có phản đồ sinh loạn, hỏa thiêu Tàng Kinh Các, vị trưởng lão duy nhất có thể biết được bảo kinh của tông môn thì bị điên, cái này giống như là trời định Thủ Sơn Tông phải tiêu vong?
Có điều, nếu như chỉ là điên thôi thì cũng chưa chắc là hoàn toàn không thể câu thông…
Bây giờ quan trọng nhất ngược lại chính là vị Thần Sơn trưởng lão này, nếu như có thể chữa khỏi cho ông ấy thì có thể truyền Thần Minh Luyện Bảo Thân của Thủ Sơn Tông xuống dưới, bí pháp phép thuật của Thủ Sơn Tông sẽ có đất dụng võ, một năm này so với thời gian Thủ Sơn Tông ngày càng suy yếu tự nhiên sẽ có sinh lực mới, đám người Tiểu Từ tông chủ không buông bỏ hi vọng, có lẽ cũng là bởi vì còn có những ý niệm này.
Thế là Phương Thốn trầm ngâm một hồi, nói:
-Vị Thần Sơn trường lão kia bị điên như thế nào?
Tiều Từ tông chủ và hai vị trưởng lão liếc nhau một cái, nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
-Chúng ta cũng không biết…