Chương 274. Ta đi xem thử (2)
Thấy chúng đệ tử hỗn loạn, trong lòng Hàn Thạch trưởng lão cũng chột dạ.
Nhưng việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể căng mặt, làm ra một bộ dáng vẻ uy nghiêm, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Yên lặng! Còn có một việc, đó chính là bắt đầu từ hôm nay, Thủ Sơn Tông ta sẽ làm lại sổ Công Đức, các đệ tử đều cần lập công lập đức để tu thân!
-Soạt…
Nghe đến lời này, chúng đệ tử càng là xôn xao.
Thân là đệ tử tông môn, tu thân tu tính, lập công lập đức là điều đương nhiên, nhất là lục đại tông môn của Thanh Giang, dường như mỗi một tông môn đều làm như vậy, đệ tử tông môn lập công đức, sau đó tông môn dựa trên công đức bọn họ lập được, ban thưởng có thể là công pháp, có thể là linh đan diệu dược, nhưng mà Thủ Sơn Tông, không có công pháp, các trưởng lão còn nghèo hơn đệ tử, ngươi muốn lập công đức?
Thế nào, ta xây công đức ngươi đưa lập cho ta hóa đơn hả?
Hàn Thạch trưởng lão là một người giảo hoạt, tuyệt đối không cho đám đệ tử này có cơ hội nghi ngờ mình, rõ ràng nhìn thấy trong tâm chúng đệ tử đều có nghi hoặc, nhưng hết lần này tới lần khác chỉ làm như không thấy, hừ lạnh một tiếng, nói:
-Được rồi, bây giờ bắt đầu, lão phu sẽ truyền thụ cho các người bí pháp đầu tiên…
Ngày đầu tiên, cuối cùng cũng chống đỡ được.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Tiểu Từ tông chủ và Thanh Tùng trưởng lão, cũng thay phiên nhau, chống đỡ được…
Nhưng thời gian trôi qua từng ngày, chúng đệ tử đều đã một bụng oán niệm, chỉ thiếu nước tạo phản, cuối cùng Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão bắt đầu phát hoảng, ngay từ đầu bọn họ còn lo lắng Phương Thốn vào phía sau núi không nắm chắc sẽ có nguy hiểm, nhưng bây giờ hiển nhiên là cục diện rối rắm này đã thực sự không thu dọn được nữa, ba người cũng đã không nhịn được trở nên càng ngày càng chờ mong, chuyện tới bây giờ cũng chỉ có thể trông cậy vào Phương nhị công tử!
Nếu không lấy được Bảo Thân Pháp ra, thì thật thật sự không có cách nào giải thích với chúng đệ tử…
Nhưng cuối cùng, ngay lúc một vị tông chủ cùng hai vị trưởng lão sắp bị buộc phải bế quan, trong đêm nào đó…
Phương Thốn buông sách xuống, sai tiểu hồ ly đang ở một bên chép kinh văn:
-Chuẩn bị một chút, ta muốn đi thăm vị trưởng lão bị điên kia một chút!
Tiểu hồ ly để bút lông trong tay xuống, bày ra bộ dáng vẻ đoan chính, ngoan ngoãn nói:
-Lúc nào đi?
Phương Thốn nói:
-Đêm nay!
Đêm xuống, toàn bộ dãy núi ở Thủ Sơn Tông đều được bóng tối bao phủ.
Trăng sao bị mây che đi ánh sáng, nhất là sơn cốc phía sau núi càng là không có một tia sáng giống như là cái miệng của một con thú hung dữ.
Yên tĩnh, trong cốc dường như có sát khí vô cùng vô tận phát ra.
Đến ngay cả côn trùng trong cốc này cũng không dám kêu loạn.
Mà trong bóng đêm này lại có một chiếc đèn lồng đang dần dần đi đến gần cốc.
Trước mặt chính là tiểu hồ ly đốt đèn lồng, đi theo phía sau đương nhiên chính là Phương Thốn, Phương nhị công tử dáng người cao ráo, một thân áo bào trắng, khí độ bất phàm, tuấn mỹ vô song, dưới tay hắn kẹp một chiếc dù cũ, đi dọc theo con đường nhỏ trong núi, chậm rãi bước vào.
Rất nhanh đã có một người trực đêm thấy được ánh sáng đèn lồng vội vàng chạy tới, liếc thấy hắn thì vội vàng hành lễ.
-Hóa ra là Phương… Phương trưởng lão, đêm khuya thế này rồi không biết ngài đi đâu?
Phương Thốn nhìn người trực đêm kia, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
-Cũng không có gì, tùy tiện đi một vòng!
-Ừm…
…
Người trực đêm kia nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ: "Hơn nửa đêm đi lung tung cái gì chứ, giống như quỷ vậy, làm ta giật mình…"
Trên mặt cung cung kính kính, không dám hỏi nhiều, cũng tốt bụng nhắc nhở:
-Xin trưởng lão cẩn thận, nếu đi về phía nam tuyệt đối không được đi quá xa, nơi đó là hướng đường đi vào sau núi, trưởng lão muốn giải sầu tốt nhất là nên đi những hướng khác…
Phương Thốn nghe vậy, chỉ cười cười, nói:
-Ta biết rồi!
Chào người xong, Phương Thốn vẫn chậm rãi từ từ, tiếp tục đi về phía sau núi.
…
…
Trong rừng, có hai người nữ đệ tử Thủ Sơn Tông ôm một cái thùng gỗ, cười cười nói nói đi về phía Tiểu Kính Hồ, chợt nhìn thấy Phương nhị công tử đi về phía sau núi, nương theo ánh sáng của đèn lồng, bộ áo trắng kia vô cùng bắt mắt trong màn đêm, dung mạo vốn đã tuấn mỹ, dưới ánh sáng của đèn lồng lại càng trở nên ôn nhu, cả người giống như là đi từ trong tranh ra vậy…
Thần sắc hai người hơi ngây ra, sau đó mới phản ứng lại, vị này chính là Phương trưởng lão mới lên núi không lâu.
-Bái kiến trưởng lão…
Thân là đệ tử, gặp được trưởng lão đương nhiên phải hành lễ, chỉ là bởi vì trong ngực còn ôm thùng tắm nên mặt có chút đỏ bừng.
Phương Thốn nhẹ nhàng gật đầu với các nàng, nói:
-Đêm đã khuya, sớm về đi nghỉ đi!
-Vâng…
Hai vị đệ tử được ôn nhu nhắc nhở trong lòng có chút bối rối, một vị nữ đệ tử chợt phát hiện phương hướng Phương Thốn đi, lập tức nhớ tới cấm địa trong tông môn thì có chút hiểu kỳ hỏi thăm:
-Trưởng lão đây là… muốn đi đâu?
Phương Thốn cũng không kiêu ngạo, khách khí cười cười, nói:
-Ta tùy tiện đi về phía trước một chút!
Nữ đệ tử có lòng tốt nhắc nhở:
-Ngài đừng đi quá sâu, sắp đến phía sau núi rồi…
Phương Thốn cười trả lời:
-Ta biết rồi!
…
…
Ở dòng suối bên cạnh rừng, có mấy đệ tử không ngủ được đang mò cá, đốt đống lửa ở đó nướng, thấp giọng nói chuyện, lúc nói đến chuyện đại sư huynh Chu Hoài thì không khỏi có chút thổn thức, lại nghĩ tới chuyện vị Phương trưởng lão phân phó trước đó, tất cả liền cảm thấy có chút hồ nghi, âm thầm suy đoán:
-Hắn bảo ngày mai bắt đầu phải nghe giảng đạo, nhưng chúng ta ở cái chỗ chết tiệt này, có thể giảng đạo gì?
-Đúng vậy, trừ phi hắn có thể tìm Thần Minh Luyện Thân Pháp về…
-Cũng có thể là hắn tìm một bộ Luyện Thân Pháp mới cho chúng ta?
Đang nói chuyện thì thấy hướng phía sau núi có người thắp đèn lồng từ từ đi tới, chúng đệ tử ngưng thần nhìn lại, lập tức giật nảy của mình, tất cả đều vội vàng đứng lên, vác cá nướng sau lưng, từng người từng người đầu cũng không dám ngẩng lên, đồng thanh nói:
-Bái kiến trưởng lão!
-Đã muộn như thế rồi, không quay về nghỉ ngơi, còn ở đây làm cái gì?