Chương 273. Ta đi xem thử
-Không có không có…
Hai vị trưởng lão liên tục lắc đầu, đây là bị dọa cho phát sợ.
Đây không phải là cảm thấy ngươi không biết tự lượng sức mình mà căn bản chính là ngươi không biết tự lượng sức mình…
Mặc dù thanh danh Phương nhị công tử rất lớn, nhưng tốt xấu gì ngươi cũng không phải ca của ngươi, bây giờ tất cả mọi người dựa vào ngươi mới có cơm ăn cho nên trong vô thức đều có chút sợ ngươi, thế nhưng nếu bàn về tu vi, đừng nói Tiểu Từ tông chủ, cho dù là hai chúng ta cũng có thể tùy tiện đánh ngươi một trận, ngay cả thần tướng thủ hạ dưới trướng Thần Ngoan Vương cũng không làm gì được người điên ấy, ngươi lấy gan ở đâu ra mà dám đi chọc vào?
Ngay cả thần sắc của Tiểu Từ tông chủ cũng là lo lắng, nói:
-Phương nhị công tử, thân phận của ngươi đặc biệt, tuyệt đối không nên mạo hiểm, bây giờ Thần Sơn trưởng lão đã điên đến càng ngày càng nghiêm trọng, ra tay không biết nặng nhẹ, ông ấy không cần biết thân phận của ngươi, chỉ cần nổi giận là sẽ có khả năng…
Câu nói kế tiếp không cần nói, Phương Thốn tự nhiên hiểu rõ.
Bởi vì dựa vào thân phận, quá nhiều người kiêng kỵ mình, không dám hạ sát thủ, nhưng người điên này sẽ mặc kệ những thứ đó.
Mà lỡ như chính mình xảy ra chuyện ở Thủ Sơn Tông, điều này sẽ dẫn đến một loạt biến hóa, đúng là có thể Thủ Sơn Tông sẽ không đỡ nổi.
-Ta quyết định rồi!
Nhìn sự lo lắng và kinh hoàng của bọn họ, Phương Thốn lại cười cười, lộ ra thần sắc cực kỳ nhẹ nhõm nói:
-Biết rõ Bảo Thân Pháp ở phía sau núi, mọi người lại hết lần này đến lần khác ngồi ở đây nhìn tông môn xuống dốc, không tận tâm tận lực thử một lần, sao có thể cam tâm?
-Đây… đây cũng không phải chuyện có thể tận tâm tận lực…
Tiểu Từ tông chủ lắc đầu, còn muốn nói gì đó, chỉ là nói quá rõ sẽ không hay, điều này sẽ đả kích Phương Thốn.
Lúc này, Phương Thốn chợt ngẩng đầu nhìn sang phía hắn, nói:
-Đừng quên lời nói lúc đầu mua linh mạch ta nói với ngươi!
Hai vị trưởng lão nghe vậy, đều có chút nghi hoặc:
-Lời gì?
Sắc mặt Tiểu Từ tông chủ lại bỗng nhiên hơi đổi, giống như là nhớ ra cái gì đó.
Trầm mặc một hồi, hắn do dự nói:
-Phương nhị công tử, thật sự… thật sự nắm chắc?
Phương Thốn chỉ cười cười, không trả lời.
Tiểu Từ tông chủ thấy bộ dáng này của hắn, nhất thời không dám khuyên bảo, mà hai vị trưởng lão, mặc dù bản lĩnh không lớn nhưng cũng là người từng trải, thấy bộ dạng này thì lập tức đoán được cái gì. Nhất là nhìn biểu cảm của Phương Thốn càng là nhớ đến, vị Phương nhị công tử trước mặt này tu vi không cao, thế nhưng hắn có một một huynh trưởng "Tiên sư nổi danh khắp thiên hạ"...
Mặc dù, vị huynh trưởng kia đã chết, nhưng ai biết được là trong tay vị Phương nhị công tử này có còn đồ gì tốt hay không?
Trước đây, thành Liễu Hồ xảy ra một trận giết chóc, không phải cũng là kinh động bốn phương sao?
Nếu như thế, nói không chừng hắn thật sự có thể…
Hai mặt nhìn nhau, trong lòng nhất thời nghĩ quá nhiều, lại không khuyên cái gì.
-Dù sao Thần Sơn trưởng lão cũng là một vị Nguyên Anh Cảnh… ài!
Mà Tiểu Từ tông chủ, sau một hồi chần chờ, cuối cùng cười khổ một tiếng, nói:
-Phương nhị công tử đã có tâm này, Từ Văn Tâm vô cùng cảm kích, chỉ là tốt nhất vẫn nên chuẩn bị ổn thỏa một chút, làm việc mới tốt. Không có Bảo Thân Kinh, Thủ Sơn Tông ta nhiều nhất cũng chỉ là sống qua ngày gian nan một chút, nhưng nếu Phương nhị công tử ngài xảy ra chuyện ở trong Thủ Sơn Tông ta, cái đó chỉ sợ không cần đến ngày mai, Thủ Sơn Tông ta sẽ biết mất luôn…
Phương Thốn nghe vậy, nở nụ cười, nói:
-Yên tâm đi, mạng của ta quý giá hơn Bảo Thân Kinh kia!
Ý định đã quyết nên không giữ tông chủ và hai vị trưởng lão lại, mặc kệ dáng vẻ còn nhiều nghi vấn muốn hỏi của họ, Phương Thốn lập tức bưng trà tiến khách, đợi khi trong cả ngôi điện chỉ còn lại mình mình, hắn mới chẫm rãi vuốt vuốt mi tâm, trên mặt lộ ra chút ý cười.
…
…
Một đêm này, nhất định sẽ có rất nhiều người không ngủ.
Nhất là Tiểu Từ tông chủ và hai vị trưởng lão, nghĩ đến Phương Thốn tràn đầy lòng tin có thể hỏi được Bảo Thân Pháp từ chỗ Thần Sơn trưởng lão, nghĩ đến cảnh tượng sau khi Thủ Sơn Tông lấy lại được Thần Minh Luyện Thân Pháp thì trong lòng vui mừng. Nhưng lại lo lắng lỡ như Phương nhị công tử này thất thủ, bị Thần Sơn trưởng lão kia đánh chết, vậy thì Thủ Sơn Tông có đỡ được cái nồi lớn này không đây?
Có điều, một đêm đầy bụng nghi vấn, vẫn không sánh bằng ngày thứ hai sứt đầu mẻ trán.
Bởi vì ngày hôm qua Phương nhị công tử ở trong thiện đường đại phát hung uy, mắng xối xả chúng đệ tử một hồi, lệnh bọn họ lập công đức, nghe giảng đạo, trong đám đệ tử có không ít người bị dọa, mặc dù chuyện lập công đức không thể lập tức đi làm, nhưng nghe giảng đạo thì có thể, thế là đến giữa trưa, bên dưới Giảng Đạo Nham, đệ tử của hai núi đều dần dần tụ họp tới.
Nhất thời, ba vị Tiểu Từ tông chủ, Hàn Thạch, Thanh Tùng trưởng lão lại phát sầu…
Phương Nhị công tử định ra quỷ củ, các đệ tử cũng tới, nhưng mà hắn lại không có lộ diện, đạo này giảng thế nào đây?
Các đệ tử đều đã tới, dù sao cũng nên ra ngoài nói cái gì chứ?
Thế là một vị tông chủ và hai vị trưởng lão xô đẩy nhau một hồi, cuối cùng đẩy người có tu vi thấp nhất là Hàn Thạch trưởng lão ra.
Nhìn ánh mắt mong đợi của chúng đệ tử, trong lòng Hàn Thạch trưởng lão cũng rụt rè, nhưng vẫn chỉ có thể kiên trì, ho nhẹ một tiếng, lạnh giọng mở miệng nói:
-Hôm nay triệu kiến các ngươi đến đây, chính là có hai thứ muốn nói, hai thứ này đều phải nhớ cho kỹ…
Chúng đệ tử thấy không phải Phương Thốn trưởng lão, cũng hơi kinh ngạc, nhưng vẫn dựng lỗ tai lên nghe.
Hàn Thạch trưởng lão hắng giọng một cái, dưới ánh nhìn chăm chú của nhiều ánh mắt như vậy, quả thực hốt hoảng, nhưng cũng chỉ có thể nhắm mắt nói:
-Một là, từ hôm nay trở đi, phụng mệnh Phương trưởng lão, ta… cùng tông chủ và Thanh Tùng trưởng lão sẽ giảng giải Thần Minh bí điển cho các ngươi!
Oành!
Chúng đệ tử phía dưới lập tức có chút hỗn loạn.
Bảo Thân Pháp của Thủ Sơn Tông thất truyền, tất cả bí pháp thần thông đều trở thành thứ vô dụng, học làm cái gì?