Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 275. Xông vào phía sau núi

Chương 275. Xông vào phía sau núi


Mấy vị đệ tử đều kinh hãi, thấp giọng nói:
-Vâng… vâng, bây giờ trở về!
-Lát nữa đi về, nghe thấy được động tĩnh gì ở trong núi thì đừng có đi ra…
Phương Thốn lạnh mặt, dặn dò một câu rồi mới cùng tiểu hồ ly một trước một sau rời đi.
Mấy vị đệ tử thuận miệng đồng ý, bỗng nhiên khẽ giật mình:
-Hắn đây là đi về phía sau núi đó…
-Hắn nói nghe được động tĩnh gì cũng đừng đi ra… sẽ có động tĩnh gì đây?
-…
-…
Một đèn lồng, một tiểu hồ ly, nương theo bóng dáng Phương Thốn dần dần biến mất ở cuối con đường nhỏ.
Cách phía sau núi càng ngày càng gần, trong lòng tiểu hồ ly hơi hoảng, đèn lồng nhỏ trong tay cũng hơi run lên.
Đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu nhìn Phương Thốn, thần sắc giống như có chút khẩn cầu.
Phương Thốn nhàn nhạt khiển trách:
-Sợ cái gì, có ta ở đây!
Tiểu hồ ly đành phải lớn gan, tiếp tục đi về phía trong sơn cốc.
Thời gian dần trôi, bọn họ đã tới gần sơn cốc, cũng cảm nhận được sát khí tràn ngập nơi này trong trời đêm, đó là bởi vì ở đây có Đại Luyện Khí sĩ, hơn nữa thần trí còn hỗn loạn, không thể nào thu liễm khí cơ bản thân, nên mới hình thành khí tức kiềm chế quỷ dị này…
Từ từ đi tới trong cốc, Phương Thốn đứng dưới một gốc cây thanh tùng một lúc.
Hắn bất động, tiểu hồ ly cũng không dám động.
Nàng có chút khẩn cầu nhìn công tử, thầm nghĩ nếu công tử thật sự đi vào đánh nhau với người điên kia…


Sau đó nàng chỉ thấy Phương Thốn thấp giọng nói:
-Được rồi, đứng sát ta một chút!
-?
Tiểu Hồ Ly hiếu kỳ quay đầu, chỉ thấy Phương Thốn mở dù ra, bí mật tìm một cái ổ bằng cỏ.
-Công tử đây là…
-Xuỵt, đừng nói chuyện…
Một tay Phương Thốn giật nàng tới, ôm vào trong ngực, lấy dù che khuất thân thể hai người.
Sau đó, Phương Thốn yên lặng thúc đẩy tinh thần, lúc này bên trên núi Ngọc Kính có một đám bươm bướm đột nhiên bay lên, ở bên trong bóng đêm, một đám bươm bướm này cũng không thu hút sự chú ý, bọn chúng tụ lại thành đàn, lặng yên không một tiếng động bay về phía sau núi, trên mỗi một con đều có một đạo phù ấn, nếu như Hạc Chân Chương ở đây thì có thể nhận ra những phù ấn này đều là Tử Lôi Phù cao cấp, uy lực to lớn.
Bươm bướm bay về phía sau núi, lặng yên không tiếng động mang những Tử Lôi Phù này bay vào từng chỗ trong sơn cốc phía sau núi, rồi lại lặng yên bay đi.
Tiểu hồ ly ngơ ngác nằm trong người Phương Thốn, trốn ở dưới dù đen, cái gì cũng không biết.
Nàng chỉ thấy, khóe miệng hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười đắc ý, sau đó bỗng nhiên từ từ cầm một pháp quyết lên.
-Nổ!


Ầm ầm!
Nhất thời, bỗng nhiên có mấy tiếng vang kinh người vang lên phía sau núi.
Theo sau mấy tiếng vang này chính là bốn năm tiếng, giống như là toàn bộ phía sau núi xảy ra động đất, lôi quang ngút trời, sáng như ban ngày, một vùng đất rộng lớn sáng choang, cũng không biết là có bao nhiêu đất đá rầm rầm sụp đổ.
-Soạt…
Một tiếng động này, dường như làm toàn bộ trên dưới Thủ Sơn Tông, các đệ tử cùng trưởng lão, tông chủ đều bị đánh thức.
Mà cùng lúc đó, tiếng sấm nổ đáng sợ cùng biến hóa khủng bố liên tiếp, từ lâu đã kinh động đến tên điên nào đó đang ôm một bức tranh ngủ trên cây phia sau núi, người này đột nhiên nhảy dựng lên, khàn giọng hét lớn:
-Đoạt tranh của ta, có người muốn đoạt tranh của ta?
Trong tiếng rống to, thân hình lập tức bay vút lên, hung hăng đập về phía tiếng sấm truyền ra…
-Hừ!
Tiếng sấm đánh nát tả tơi một mảnh núi đá, hắn đánh một quyền nữa biến nửa mảnh vách núi kia thành mảnh vụn.
Tiếng sấm vang vọng khắp nơi, hắn liền đạp một cước xuống, mặt đất lập tức thành một cái hố to sâu.
Thậm chí Tử Lôi Phù kia còn chưa kịp phóng kích sức mạnh đã bị hắn ôm vào trong tay, trực tiếp nhét vào trong miệng ăn, chỉ nghe thấy tiếng "răng rắc", lôi phù kia nổ tung ở trong miệng hắn làm xuất hiện vô số sấm sét, thế nhưng tất cả đều bị hắn cưỡng ép nuốt xuống, một đám sấm sét nổ tung trong bụng nhưng hắn vẫn hồn nhiên vô sự, thậm chí còn ợ một cái…
-Rắc rắc rắc…
Rõ ràng Phương Thốn đã tận lực để bươm bướm thả lôi phù đến cách mình xa một chút, nhưng không ngờ được, thân ảnh tên điên kia xuất hiện ở trong hư không đánh một chưởng, trên sơn nham xuất hiện một vết nứt rất sâu, sau đó giống như con giun, lan tràn ra, thẳng tắp hướng về chỗ hắn và tiểu hồ ly ẩn thân…
-Đây, má nó… thế mà cũng gọi là tên điên?
Ngay cả Phương Thốn cũng bị thanh thế ngoài dự đoán này làm cho kinh động, vội vàng lấy dù bảo hộ chặt hơn.
-Hừ…
-Đoạt tranh của ta, ai dám đến đây đoạt tranh của ta?
-Tìm chết, tìm chết!
-Đến đây, đến đây, đại chiến một trận với ta…
-…
-…
Tiếng sấm chỉ là vang lên một lúc rồi biến mất, nhưng tên điên kia vẫn còn ở sau núi bay tán loạn, đánh vào khắp nơi giống như điên loạn, không biết làm vỡ nát bao nhiêu núi đá, đánh gẫy bao nhiêu cây cổ thụ chọc trời. Nhưng cũng may hắn không tìm thấy đối thủ thật sự, điên cuồng đánh một trận, lại chỉ có thể thấy một mảnh rừng cây đổ rạp, cả vùng đất trống không, không thấy một bóng dáng nào phía sau núi…
Thế là, tên điên này điên điên khùng khùng nói thầm cái gì đó rồi lại ôm chặt bức tranh kia, đổi một cái cây khác đi ngủ.
Cuối cùng phía sau núi lại trở nên yên tĩnh lần nữa.
-Không dễ chọc, tên này thật sự không dễ chọc…
Phương Thốn trốn tránh chống đỡ cũng toát mồ hôi lạnh.
Mãi cho đến khi động tĩnh qua đi hồi lâu, ước chừng tên điên kia cũng đã ngủ thiếp đi, Phương Thốn mới chậm rãi che dù, mang theo tiểu hồ ly đi tới phía ngoài sơn cốc, lúc sắp đi đến miệng cốc thì để tiểu hồ ly đốt đèn lồng, còn mình thì từ từ thu dù lại.


Lúc này, phía sau núi, ngoài sơn cốc khoảng bảy tám dặm, trên dưới Thủ Sơn Tông, ngay cả tông chủ, trưởng lão cùng chấp sự, và một ít đệ tử to gan lao qua đó. Mỗi người trong bọn họ đều bị tiếng vang kinh thiên động địa phía sau núi kia làm cho bừng tỉnh, mặt đầy hoảng sợ nhìn phương hướng phía sau núi, nhao nhao suy đoán nghị luận, không biết vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện động tĩnh kinh người như vậy…
-Phương… hình như Phương trưởng lão đi về phía sau núi…


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất