Chương 280. Từ đây không giống nhau
Sau khi Vũ Thanh Ly rời đi, Phương Thốn lại gọi Tiểu Thanh Liễu tới.
-Thành thật ngồi ở đó, trừ đoạn thời gian trước ra ngoài giúp đỡ chút chuyện nhỏ cho công tử thì những thời gian khác chỉ ở xung quanh tiểu viện, ngoại trừ không có việc gì thì đi ra ngoài nhìn xem có việc thiện gì để làm còn lại đều ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng…
Tiểu Thanh Liễu cười trả lời:
-Bây giờ đến hàng xóm cũng khen bọn họ là người hiền lành làm việc tốt đó…
-Còn không phải là người làm việc thiện sao?
Phương Thốn cười cười, lấy phần kinh nghĩa thứ ba ra, tiện tay chọn vài trang xé đi, sau đó giao phần còn lại cho Tiểu Thanh Liễu, nói:
-Cầm Thần Minh Luyện Thân Pháp này đi cho bọn họ, nói là bản công tử đã bắt đầu ghét bỏ bọn họ, hoặc là Luyện Tức Cảnh, hoặc là Bảo Thân Trúc Cơ tán tu ngũ phẩm, thực sự không có tác dụng gì, bảo bọn họ tự mình học chút công phu đi!
-Tứ phẩm pháp nhập giang hồ? Náo nhiệt rồi…
Tiểu Thanh Liễu nghe thấy thì ánh mắt sáng lên, tựa như cảm nhânn được một việc vô cùng vui vẻ:
-Công tử muốn làm cái gì vậy?
Phương Thốn cười nói:
-Bước đầu tiên, đương nhiên là làm lớn làm mạnh!
-Bước thứ hai thì sao?
-Ngươi đoán xem?
Ngày thứ tư, trước Giảng Đạo Nham của Thủ Sơn Tông, chúng đệ tử tập trung nhiều hơn bao giờ hết!
Tưởng chừng như là đầy rồi!
Nhìn thoáng qua, rộn rộng ràng ràng, một mảng toàn là đầu người vươn cổ ra mong đợi, thoạt nhìn thì lại giống như là một đám ngỗng đang tranh thức ăn để ăn.
Đoạn thời gian trước, chúng đệ tử của Thủ Sơn Tông bởi vì đống quy củ mà Phương Thốn trưởng lão đặt ra mà bị buộc phải lập công đức, tham gia thuật pháp, vốn bụng đã đầy lời oán giận, ngay cả tông chủ và hai vị trưởng lão kia cũng không ép được, cho nên mặc dù một lần lập uy của Phương Thốn kia cũng có hiệu quả cực kỳ rõ rệt, nhưng thời gian dần trôi qua, càng ngày càng có nhiều đệ tử không xem ra gì, lười nhác chạy ra bên ngoài, người đi vào Giảng Đạo Nham nghe giảng cũng càng ngày càng ít, xuống núi lập công đức lại càng không nhiều, đối với điều này tông chủ và trưởng lão cũng là cực kỳ bất đắc dĩ…
Nhưng sau khi trận đại chiến của Phương nhị công tử và Thần Sơn trưởng lão đồn ra thì tất cả không còn giống như trước nữa…
Bây giờ đệ tử trên dưới Thủ Sơn Tông, đều đã nghe nói chuyện của Phương Thốn trưởng lão ở phía sau núi, thậm chí ngay cả chi tiết cũng có.
Cái gì mà Phương nhị công tử vào ban đêm một mình một đèn lồng đi vào phía sau núi, nhìn thấy Thần Sơn trưởng lão đang ôm bức tranh nằm ngáy o o, thế là bước tới, đánh ra một chiêu Thần Long Xuất Hải, Thần Sơn trưởng lão tỉnh lại, đánh trả một chiêu Lão Hùng Bạo Thụ…
Hai người đại chiến ba trăm hiệp, dường như đập nát toàn bộ phía sau núi, sấm chớp đầy trời phá vỡ đổ mấy ngọn núi, mặt trăng trên chín tầng trời cũng bị dọa đến núp ở sau mây, cuối cùng, Phương nhị công tử lấy ra một pháp bảo nhiếp hồn của Phương Xích tiên sư để lại, trấn an Thần Sơn trưởng lão đang điên cuồng, đồng thời nhân lúc thức hải hắn hỗn loạn, tìm ra pháp môn tu luyện Thần Minh Luyện Bảo Thân đã thất truyền của Thủ Sơn Tông…
… Không cần biết ta nói có hợp lý không, không tin thì ngươi đi hỏi Thần Sơn trưởng lão!
…
…
-Tại sao các trưởng lão vẫn chưa ra?
-Đã giờ Mùi rồi…
-Bình thường lúc này đã sớm bắt đầu giảng đạo rồi, tại sao bây giờ vẫn chưa ra…
-Phương Thốn trưởng lão ta yêu người…
Một đám đệ tử tụ tập dưới Giảng Đạo Nham, có người thì cực kỳ nôn nóng, có người thì thấp thỏm trong lòng, có người thì tràn ngập chờ mong.
Rõ ràng mỗi ngày trước đó đều bị ép nghe giảng đạo, bị ép lập công đức nên bọn họ đều có phần không kiên nhẫn, mà hết lần này tới lần khác, tin tức của Phương Thốn trưởng lão ở phía sau núi truyền ra làm bọn họ cực kỳ kích động, nhưng các trưởng lão lại không lộ diện, trọn vẹn ba ngày không có chút tin tức nào, khiến cho chúng đệ tử gấp đến độ lòng ngứa ngáy khó chịu. Lại có thông tin nói, tông chủ và trưởng lão đang xem xét một vài pháp môn là thật hay là giả, nên chỉ có thể đợi.
Cuối cùng cũng đến ngày tông môn giảng đạo, chúng đệ tử đều đoán được cái gì đó nên không đợi được mà đến đây.
Mỗi một hơi một giây, đều giống như đang giày vò, đợi đến khó chịu…
…
…
-Không được ồn ào!
Chính vào lúc chúng đệ tử đang nóng lòng đến khó chịu, dường như muốn rối loạn thì ở bên trên chợt vang lên một tiếng hừ lạnh, trong lòng chúng đệ tử đều run lên, vội vã quay đầu nhìn lại thì thấy ở hướng của núi Ngọc Kính bỗng nhiên có từng luồng vân khí cuốn lên tụ thành một mảnh đằng vân, trên mây có mấy bóng người đang đón ánh nắng, chậm rãi đi về phía Giảng Đạo Nham…
Trên đám vân khí phía xa xa kia lờ mờ có thể thấy được mấy bóng người, đang đứng ở giữa chính là Phương Thốn Phương nhị công tử mặc áo bào trắng, khí độ nhu hòa, bên cạnh hắn thì là một nữ tiểu hồ ly đang bưng lấy một cái dù cũ trong tay, mà ở phía sau bọn họ, còn có Tiểu Từ tông chủ và hai người Hàn Thạch trưởng lão, có thể nhìn ra được tông chủ và hai vị trưởng lão bây giờ hoàn toàn khác lúc trước.
Ưỡn ngực lồi bụng, ngưng mi nhăn mặt, rõ ràng là nhiều thêm mấy phần sức mạnh.
Một tiếng hét vừa rồi chính là của Hàn Thạch trưởng lão, so với bình thường càng là cực kỳ uy nghiêm.
Phải biết là trước kia khi các đệ tử ồn ào, vị trưởng lão này chỉ là biết nói một tiếng yếu ớt “không được ầm ĩ”.
-Phương… Phương trưởng lão…
-Cuối cùng Phương trưởng lão cũng đến?
Các đệ tử mở to hai mắt nhìn lại, thấy rõ thân ảnh trong vân khí kia thì lập tức kích động kêu to.
Rầm rầm!
Một tiếng này khiến không biết bao nhiêu người bị kinh động, lập tức nhao nhao nhìn về phía không trung.
Từ xa đến gần, càng lúc có càng nhiều đệ tử lúc đầu không đến Giảng Đạo Nham gấp gáp chạy qua, nơi xa hơn một chút thì ngay cả thiện đường, các chấp sự ở đan phường, thậm chí là nô bộc quét rác cũng đều nhao nhao ló đầu ra, vội vã nhìn lại.
-Không nói…
Mà Phương Thốn ở trong vân khí cũng xảm nhận được ánh mắt ở xung quanh nhìn đến, trong lòng không thể không yên lặng cảm thán: “Có chút thoải mái!”
Vẫn phải duy trì hình tượng!