Chương 282. Chỉ thưởng không phạt
Khi nghe được lời này, trong lòng không ít người run lên.
Từ sau khi Phương Thốn dựng lên quy củ này ở thiện đường, cũng đã nhấc lên một mảnh huyên náo phân loạn trong đám đệ tử, bất luận là đến Giảng Đạo Nham nghe kinh, hay là xuống núi lập công đức, đều là việc từ trước đến giờ chúng đệ tử chưa từng làm, bây giờ chuyện này cũng là không cam tâm tình nguyện, đến Giảng Đạo Nham còn được, lui tới chỉ có mấy bước, nhưng xuống núi lập công đức thì lại là chuyện khổ sai, có ai mà vui lòng đi làm chứ?
Nhất là, trong lòng chúng đệ tử vốn đã có chút không cam tâm, sao có thể nghe lời vị trưởng lão mới tới này?
Nhì thấy thần sắc khác nhau của chúng đệ tử, trên mặt Phương Thốn lộ ra vẻ tươi cười.
Chỗ mình thích nhất đến rồi…
-Có quy có củ, có thưởng có phạt, mới được coi là dáng vẻ của tông môn!
Bên trong ánh mắt của chúng đệ tử hoặc là kinh nghi hoặc là thấp thỏm, Phương Thốn đã sớm hiểu rõ tâm tư của những người này nên không gấp không vội lướt mắt nhìn chúng đệ tử dưới Giảng Đạo Nham, hắng giọng một cái nói:
-Đã tìm về được Thần Minh Luyện Thân Pháp, nhưng cũng không thể tùy tiện truyền thụ, thân là trưởng lão Thủ Sơn Tông, đối với việc truyền thụ Thần Minh Luyện Thân Pháp ta cũng có đề nghị của mình, công đức khác nhau, truyền đạo thụ nghiệp, cũng có thứ tự trước sau!
Vừa nói, hắn vừa nhận lấy sổ Công Đức trong ngực Thanh Tùng trưởng lão ở một bên, trước đó hắn đã lên tiếng chuẩn bị một bộ mới, vết mực phía trên nổi rõ, chỉ không đến hai trang, khẽ nhìn qua một chút, sắc mặt không thay đổi nói:
-Bây giờ, từ lúc ta để cho các ngươi lập công đức để học thuật pháp đến nay đã được khoảng mười ngày, nhưng ta nhìn trên sổ Công Đức này, đệ tử Thủ Sơn Tông bảy mươi tám người, nhưng lập công đức được hơn một nghìn lại chỉ có 3 người, hơn năm trăm cũng chỉ có mười hai người, những người khác gần như có thể không thấy, thậm chí còn có tám người chưa lập một tấc công nào…
Chúng đệ tử phía dưới là một mảnh yên lặng, ánh mắt có chút co rúm lại.
Lập công đức, đó là cần bản lĩnh thật sự, phải xuống núi liều mới có được. Trước đó ai cũng không biết chuyện có Thần Minh Luyện Thân Pháp này nên có ai tình nguyện chạy xuống núi? Duy chỉ có một vài đệ tử này, đối với lời nói của Phương Thốn không dám hoài nghi quá mức, chạy xuống núi mấy chuyến lập được chút công đức, còn những đệ tử cũ khác đều là người giảo hoạt nên ngồi mặc kệ…
Đương nhiên, đại đa số người tuy trong lòng không xem ra gì nhưng cũng ít nhiều đối phó một chút nên có chút công đức.
Nhưng trong này, cũng không phải không có người sinh lòng bất mãn với Phương Thốn, hoàn toàn không để ý đến vấn đề này của hắn…
Những người trước đây không coi cái này ra gì, bây giờ không ngờ được Phương Thốn lại nhấc lên.
Nhất thời, trong lòng đều có chút kinh hãi.
…
…
Ở trong một mảng ánh mắt này, Phương Thốn hơi trầm ngâm, tiếp tục nhìn xuống dưới, thản nhiên nói:
-Dựa vào công đức, nên đều có thưởng có phạt, bản trưởng lão mới đến đây không lâu nên chỉ nói thưởng, không nói phạt, cho nên, bây giờ trên sổ Công Đức này, ba người lập công trên một ngàn có thể được truyền thụ Thần Minh Luyện Thân Pháp trước, ngoài ra, tất cả được thưởng một viên long thạch, ba mươi linh đan, lấy đó làm thù lao…
-Soạt…
Trong nháy mắt, đệ tử phía dưới loạn thành một mảnh.
Long… Long thạch?
Không chỉ có thể lập tức tu luyện Thần Minh Luyện Thân Pháp mà còn có thể được ban thưởng Long thạch.
Long thạch kia, căn bản chính là có tiền cũng không mua được…
Trong một đám kinh ngạc, ba người may mắn kia càng là trực tiếp đơ người, tưởng rằng mình đang ở trong mơ…
Mà Phương Thốn cũng không để ý tới thần sắc của đám người mà chỉ nói tiếp:
-Bảy người công đức trên năm trăm, sẽ được truyền thụ Thần Minh Luyện Thân Pháp, ban thưởng hai mươi linh đan.
-Những người công đức không đủ năm trăm, cần lập công đức nhiều hơn gấp mười lần công đức của các vị đệ tử bây giờ, sẽ được truyền thụ Luyện Thân Pháp!
-Về phần những người chưa lập được công đức nào… ài, cũng cho các ngươi một cơ hội…
-Chỉ cần các ngươi lập được công đức so với công đức của các đệ tử bây giờ gấp trăm lần thì cũng có thể được truyền thụ Luyện Thân Pháp!
-Bạch!
Chúng đệ tử nghe được lời ấy, trong chớp mắt không biết có sắc mặt bao nhiêu người trở nên cực kỳ hoảng sợ.
Người xếp ở phía trước, cảm thấy có chút kinh hỉ làm cho hoa mắt, lại có chút cảm giác choáng váng, mười người đứng trước, khoảng cách thật là quá lớn rồi, tính toán công đức vốn là một quy củ thống nhất của các tông môn lớn, tương truyền là từ khi Đại Hạ lập quốc mới định ra, ví dụ cứu được tính mạng một người, thì sẽ có được trăm điểm công đức, chém một yêu quái, có được hàng ngàn công đức…
Nhưng vậy mà nói, đối với đại bộ phận đệ tử bọn họ đều là Trúc Cơ Cảnh thì hàng ngàn công đức, thực sự không khó. Trong đó có một vị đệ tử, chính là trong mấy ngày này lúc về nhà thăm người thân, thấy có vị thân nhân trong nhà bị quỷ quấy thế là lập tức thể hiện bản lĩnh, đi vào giếng cổ giúp đỡ người thân diệt trừ yêu quỷ, chính mình cũng không quá coi trọng, dùng để đi khoe cũng tạm được…
Chỉ là sau khi về núi, gặp chấp sự hỏi thì mang việc này ra góp cho đủ số, nên có được ngàn công đức.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bởi vì có quá ít người, nên bản thân đã mò lên vị trí mười người đứng đầu…
Mà cái này, thế mà lại có thể đổi được trở thành nhóm đầu tiên được truyền thụ Thần Minh Luyện Thân Pháp, được ban thưởng Long thạch và linh đan?
Mà tám vị đệ tử xếp phía sau cùng, hoàn toàn không lập được công đức nào, thì đều đã là sắc mặt đại biến.
Dựa vào quy củ Phương Thốn định ra, bọn họ phải lập bao nhiêu công đức đây?
Bây giờ người xếp thứ nhất bên trên sổ Công Đức chính là một nữ đệ tử của núi Ngọc Tú, lập được 1200 công đức!
Gấp mười lần so với nàng, đó chính là 12.000 công đức…
Mà gấp một trăm lần so với nàng, đây chẳng phải là… 120.000 công đức?
Ngươi căn bản là không muốn truyền Bảo Thân Pháp cho chúng ta đúng không?