Chương 283. Chỉ thưởng không phạt (2)
Nói hôm nay chỉ thưởng, không phạt, cái thưởng này của ngươi so với phạt càng khiến người ta khó chịu…
…
…
-Phương trưởng lão, chuyện này không phải là…
Nghe Phương trưởng lão nói như vậy, mọi người đều tính toán, không chỉ có chúng đệ tử đang yên lặng tính toán trong lòng ở phía dưới sắc mặt đại biến.
Đến ngay cả mấy vị trưởng lão, thậm chí cả Tiểu Từ tông chủ cũng đều ý thức được vấn đề trong đó, sắc mặt có chút ngưng trọng.
Hàn Thạch trưởng lão ở một bên cũng kinh hãi không thôi, vội vàng nhẹ nhàng tới bên người Phương Thốn nhắc nhở.
Theo lý mà nói, bọn họ lấy được Bảo Thân Pháp này, thực ra cũng sẽ không tùy tiện truyền cho mỗi một vị đệ tử, lúc làm sẽ có rất nhiều suy tính, chỉ là nếu để bọn họ định ra quy củ, có lẽ sẽ chỉ tự mình thương lượng, vị đệ tử nào có gia thế, vị đệ tử nào có tiềm lực cao chút, vị đệ tử nào ở trong tông môn lâu, vị nào đối với tông môn có lợi nhất, dựa vào đó mà định ra thứ tứ chứ không phải lấy công đức ra định đoạt…
-Hàn Thạch trưởng lão cảm thấy sắp xếp như thế không tốt sao?
Phương Thốn cười nhìn về phía Hàn Thạch trưởng lão.
Hàn Thạch trưởng lão nao nao, nói:
-Nói rất hay, ta đã sớm muốn làm như vậy…
Phương Thốn hài lòng gật đầu, nghĩ thầm về sau có thể cân nhắc tăng thêm chút lương tháng cho Hàn Thạch trưởng lão…
Chuyện này cũng không phải là hắn không thể!
Một là vì điểm công đức, dựa vào biểu hiện trên Thiên Đạo Công Đức Phổ, nếu là Thủ Sơn Tông có thể dựa vào quy củ của mình để quyết định truyền thụ Bảo Thân Pháp cho đệ tử nào, vậy nhất định sẽ nhấc lên một trận sóng gió chúng đệ tử liều mạng đoạt công đức, bản thân hẳn là có thể được chia không ít công đức từ đó.
Thứ hai, bây giờ các tông môn của quận Thanh Giang đều đã đổi thành lấy công đức của đệ tử để định ra đãi ngộ, có thể âm thầm thay đổi phương pháp tính toán công đức, cho nên hắn muốn mượn Thủ Sơn Tông để thử nghiệm một chút ý tưởng của mình!
Còn chúng đệ tử sau khi nghe lời Phương Thốn nói, đều là thần sắc khác nhau, xếp phía trước còn được, nhưng xếp ở phía sau thì lúc này đều đã thần sắc đại biến, nhất là tám vị xếp sau cùng đã là kinh sợ.
Vội vã tiến lên phía trước nói:
-Phương trưởng lão, thứ cho đệ tử vô lễ, trước đây trưởng lão chỉ nói bảo chúng ta kiến công lập đức, lại không nói sẽ dựa theo số lượng công đức để truyền thụ Bảo Thân Pháp, bây giờ sao bỗng nhiên lại lập ra quy củ này? Huống hồ, nếu thật sự muốn theo công đức, cũng được thôi, chúng ta sẽ cố gắng, bổ sung công đức. Nhưng mà… nhưng mà dựa vào cách tính của Phương trưởng lão, chẳng lẽ… chẳng lẽ là cố ý gây khó dễ cho chúng ta?
Phương Thốn nhìn hắn một cái, có chút ấn tượng với người này, liền cười nói:
-Ngươi cũng có thể cho là như vậy!
Đệ tử kia im lặng, lời muốn nói phía sau lập tức không nói ra được nữa.
Phương Thốn đoán không sai, tám người xếp cuối cùng lúc này quả nhiên là người trước đó hắn đã gặp qua, đều là người có giao hảo với Chu Hoài, mà lúc trước, hắn hiểu rõ, mình ở trước mặt mọi người ra tay ác độc phế bỏ Chu Hoài nhất định sẽ gây ra bất mãn trong nhóm đệ tử, dù sao tuổi còn trẻ, chính là lúc mù quáng nói nghĩa khí, Chu Hoài giao hảo với bọn họ, như vậy mặc dù bọn họ không dám phản đối mình, nhưng trong đáy lòng có mâu thuẫn, không chịu đi lập công đức, cũng là có thể đoán trước được…
Vừa hay!
Mặc dù lúc trước Phương Thốn chỉ xuất thủ dạy dỗ Chu Hoài, nhưng cũng không đại biểu Phương Thốn không nhớ rõ lúc trước chỉ có một mình hắn cùng Chu Hoài hát câu vè kia ở trên đỉnh núi, thậm chí về sau ở trong sơn môn nhìn thấy mình, không chỉ một lần ở phía sau nhỏ giọng hát.
Bản thân mình là trưởng lão, trừng phạt quá nhiều người thì không hay, nhưng bây giờ, có thể báo oán được rồi.
Đương nhiên thực ra làm như vậy không tốt lắm, dù sao mình là trưởng lão không nên so đo với dạng đệ tử bình thường này…
… Nhưng ai là người khiến mình trở thành người như vậy đây?
… Đây có lẽ là thói quen xấu, nhưng mình cũng không tính đổi!
…
…
-Lập công đức không có khó như vậy, nhất là đối với các ngươi mà nói!
Phương Thốn khẽ ngẩng đầu hướng về phía chúng đệ tử trong ánh mắt đang có thần sắc khác nhau ở dưới Giảng Đạo Nham, thản nhiên nói:
-Mặc dù bây giờ các ngươi biểu hiện ở trước mặt ta giống con chim cút, nhưng ta biết, phần lớn tu vi của các ngươi là Trúc Cơ Cảnh. Ở trong mắt của bách tính bình thường các ngươi chính là Tiên Nhân, muốn lập công đức, là quá dễ dàng, tùy tiện đi đến nhân gian nhiều một chút, giúp đỡ một vài người, công đức sẽ cuồn cuộn đi tới trên tay, mấy ngàn mấy vạn thì tính là cái gì?
-Vẫn là câu nói kia, cho dù chạy xuống thanh lâu dưới núi giúp người ta chuộc thân cũng kiếm được công đức, chỉ là xem các ngươi có làm hay không mà thôi!
-Có thể các ngươi cho là ta lập ra quy củ này không hợp lý, cũng có thể cho là ra đang cố ý nhắm vào một số người. Có điều không sao, dù sao thái độ của các ngươi cũng không tạo được bất kỳ ảnh hưởng gì đối với ta. Không chỉ có là các ngươi, đến ngay cả người trong nhà các ngươi cũng không thể, cho nên các ngươi muốn học bí pháp của Thủ Sơn Tông, vậy thì nhất định phải tuân theo quy củ của ta, đương nhiên, các ngươi cũng có thể hoàn toàn không nghe theo…
Phương Thốn dừng một chút mới nói:
-Dù sao, theo lệ cũ của tông môn, người thời gian dài không lập được chút công nào, cũng có thể trục xuất ra ngoài!
-Bạch!
Một đám đệ tử nghe vậy, sắc mặt đều trở nên ngưng trọng, cảm thấy có chút áp lực.
Những người xếp hạng ở phía trước, sau khi lặng lẽ tính toán trong lòng một chút thì yên tâm, không dám nhiều lời, chỉ là khom người vái chào, làm ra một bộ dáng môn sinh muốn thụ giáo. Mà đệ tử xếp ở phía sau, tuy là trong tâm còn có không cam lòng, cũng đều không dám nói ra một câu phản bác.
Qua nửa ngày, cuối cùng cũng có thanh âm cung kính vang lên:
-Cẩn tuân pháp chỉ của trưởng lão.
Theo một câu nói kia, càng ngày càng có nhiều người khom người xuống, đồng thanh nói:
-Cẩn tuân pháp chỉ!