Chương 287. Đại đệ tử Thủ Sơn Tông (2)
Xung quanh lập tức trở nên cực kỳ yên tĩnh, có thể thấy được vô số ánh mắt đang nhìn lên mặt người đệ tử họ Thành này.
Có người kinh ngạc, có người phẫn nộ, cũng có người muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn ngậm miệng lại dường như có điều suy nghĩ.
-Ngươi… tên họ Thành này, ngươi có ý gì?
Chu Hoài phẫn nộ, dường như ở trên giường đứng dậy, nhưng lại suýt nữa té ngã.
-Chu sư huynh, huynh cẩn thận, đừng có làm mình ngã!
Sắc mặt đệ tử họ Thành kia dần trở nên trầm xuống, thấp giọng nói, nhưng lại không có ý giúp đỡ, nói:
-Nếu ta nhớ không nhầm, lúc Chu Hoài sư huynh mới vào tông môn không lâu, đã từng có đồng môn nói đùa với huynh, trong lúc vô tình nhắc tới người mẫu thân vừa mới qua đời của huynh, kết quả huynh giận tím mặt, không cảm thấy đó là trò đùa mà đánh người đó đến hộc máu, bắt đầu từ lúc đó, chúng ta đều sợ huynh…
-Nếu như bản thân huynh không muốn người khác nhắc đến mẫu thân của mình vậy thì vì sao lại muốn vũ nhục huynh trưởng của người khác?
Nghe được những lời này, đám người trong động phủ càng là trầm mặc không nói gì.
-Họ Thành kia, ngươi dám nhắc tới mẫu thân của ta, ta… ngươi đây là thấy ta không thể động đậy, muốn tạo phản sao?
Hai mắt Chu Hoài phun ra lửa, nghiến răng nghiến lợi:
-Mắt ta đúng là bị mù rồi mới có thể xem loại người như ngươi trở thành huynh đệ của mình…
-Nếu như ngươi nói như thế, ta cũng không có cách nào!
Đệ tử họ Thành kia trầm mặc thật lâu mới chậm rãi mở miệng, nói:
-Ban đầu là huynh dẫn chúng ta đi gây chuyện, mới làm hại hai người chúng ta bị cấm túc cùng với huynh. Sau khi huynh bị thương, cũng vì chăm sóc huynh, càng là quan tâm đến tâm tình của huynh mấy người chúng ta mới không có ai xuống núi dù chỉ là đi lập một chút công đức tượng trưng, bây giờ rơi vào kết cục này, huynh cũng không suy nghĩ cho chúng ta, ngược lại còn hung hăng giật dây chúng ta, hơn nữa lại còn muốn tiếp tục cùng huynh đi gây chuyện với Phương trưởng lão sao?
-Huynh đã…
Đệ tử họ Thành kia có chút dừng lại rồi nói tiếp:
-Đã là phế nhân, có tiếp tục gây họa đi chăng nữa thì cũng không làm sao cả, nhưng nếu chúng ta tiếp tục cùng huynh đi gây sự thì chờ đợi chúng ta là kết cục gì, chẳng lẽ trong lòng Chu đại sư huynh thật sự không biết sao?
Nghe được hai chữ “phế nhân”, cả người Chu Hoài đều ngây ra, sắc mặt từ phẫn nộ trở nên tái nhợt.
Những người khác ở trong động phủ cũng là toàn thân run lên, dường như không ngờ được người này sẽ ở trước mặt Chu Hoài nói ra hai chữ này.
Có mấy người, nghe được đệ tử họ Thành nói, thì bỗng nhiên kịp phản ứng, có chút nghĩ mà sợ.
-Chư vị sư huynh đệ, ta phải đi đây!
Vị đệ tử họ Thành thở dài một tiếng, nhìn về phía đám người xung quanh cùng Chu Hoài nhìn hắn giống như là có huyết hải thâm thù vậy, nói khẽ:
-Ta phải đi xuống núi, tìm kiếm cơ hội lập công đức, bất luận khoảng cách hoàn thành công đức này có bao xa, nhưng chỉ cần đi làm thì sẽ có khả năng hoàn thành, nhưng nếu như mỗi ngày đều núp ở trong động phủ này mắng chửi người thì không có bất kỳ giúp đỡ gì với chuyện này cả!
Vừa nói vừa chạy ra phía ngoài động phủ, đột nhiên vị đệ tử họ Thành này lại quay đầu, nhìn về phía giường Chu Hoài, nói:
-Chu sư huynh, ta biết đợi lúc ta rời đi, huynh lại mắng ta là nhu nhược, không có gan. Không sai, lúc này ta đúng là không còn dám cùng huynh đi gây chuyện bởi gì ta không biết mình đi huyên náo thì có ích gì hay không nên trong lòng không có sức mạnh này.
-Bây giờ ta muốn hỏi huynh một câu, lúc trước huynh ở bên Quận Phủ kia, nghe được rất nhiều lời đồn rồi một mực chắc chắn rằng Phương Xích tiên sư là ngụy quân tử mua chuộc thanh danh, làm tất cả cũng chỉ vì thanh danh…
-Vậy thực ra ta muốn hỏi huynh một câu, những thứ huynh nghe được thì nhất định là thật sao?
-Cho dù tất cả những việc mà Phương Xích tiên sinh làm cũng chỉ vì thanh danh, vậy thì việc tốt mà huynh ấy làm chính là giả sao?
-…
-…
Sau khi nói xong lời này, hắn cúi thấp đầu thi lễ rồi quay người xuống núi.
Sau lưng chỉ còn lại một động phủ trầm mặc, cùng thần sắc Chu Hoài dần dần biến hóa và sắc mặt chần chờ của đồng môn.
…
…
Đồng thời vào lúc này, Phương Thốn vừa ăn nho vừa xoa miệng, nhìn cuộn giấy trong tay bay trong gió, thoải mái xem tổng công đức hiện lên, tâm tình thực sự là tốt tới cực điểm. Loại phân chia công đức này đơn giản là dễ chịu hơn đám người giang hồ kia mười lần…
Nhưng cũng vào lúc này, Thiên Đạo Công Đức Phổ đột nhiên biến hóa, một nhóm chữ xuất hiện trước mắt.
-Biết nhận lỗi, giáo hóa Chu Hoài, ban thưởng 10.000 công đức!
Là giáo hóa!
Còn có kẻ giáo huấn hạng người này!
Phương Thốn giật mình, ném quả nho ở trong tay vào miệng, mỉm cười.
Là cười lạnh!
Lúc các đệ tử của Thủ Sơn Tông đều nhận rõ thế cục, tranh nhau lập công đức thì đại sư huynh Chu Hoài rời khỏi Thủ Sơn Tông.
Trước đây, mặc dù hắn bị phế, nhưng Thủ Sơn Tông không có trục xuất hắn mà còn cho hắn đầy đủ linh đan và thuốc để trị thương, điều dưỡng thân thể, cũng không có phát sinh loại chuyện cẩu huyết có người chèn ép trục xuất hắn khỏi động phủ đại đệ tử tông môn, chỉ là, cuối cùng hắn vẫn là không ở nổi nữa.
Hắn không quen nhìn những sư huynh đệ vốn dĩ theo lệnh hắn mà làm, giờ lại từng người từng người hăm hở chạy xuống núi kiến công lập đức, không quen nhìn toàn bộ đệ tử tông môn vì muốn được truyền pháp môn tu hành Bảo Thân mà đi lấy lòng cái tên Phương Nhị kia!
-Một đám lòng lang dạ sói!
Chu Hoài mắng trong lòng, thu dọn một bao quần áo nho nhỏ đem theo trên người, còn ra ngoài động phủ chặt một gốc cây lên làm một cái quải trượng. Bây giờ hắn không có tu vi, đừng nói đến chuyện cưỡi mây đạp gió, cho dù là đi đường cũng chậm hơn so với người ngoài một chút, nhưng mà hắn vẫn phải đi, hắn không thể ở đây chịu đựng thêm một ngày nào nữa, cho nên cho dù phải chống gậy thì cũng nhất định phải từng bước từng bước một đi xuống núi…
Hắn sẽ không bao giờ cầu xin lão nhị Phương gia kia tha thứ, bởi vì hắn không sai.
Thiên hạ to lớn, rồi cũng sẽ có chỗ cho Chu Hoài ta lập thân!