Chương 289. Ấm lạnh nhân gian (2)
Chu Hoài cắn răng, liều mạng đi tới trước cửa Quận Phủ, thẳng tắp quỳ xuống, dưới đầu gối nam nhi là vàng, nhưng lúc này hắn không lo được nhiều như thế nữa, hẳn chỉ muốn đi cầu Phạm lão phu tử, hắn đã nghĩ kỹ rồi, một ngày không gặp được thì quỳ ba ngày, ba ngày không gặp được thì sẽ quỳ đến chết, chỉ cần gặp được Phạm lão phu tử, nhưng mà sau đó sẽ không nói ra chuyện của Bành chưởng lệnh, mà chỉ cáo trạng lão nhị Phương gia kia, sau đó xin Phạm lão phu tử giữ lại, lần nữa có được cơ hội tu hành, sau đó…
-Tên ăn mày này cút sang một bên, ai dám để ngươi quỳ gối trước Quận Phủ vậy?
Chỉ là Chu Hoài không ngờ được, mình vừa mới quỳ xuống, thủ vệ trước cửa Quận Phủ đã đi qua.
Chu Hoài vội vàng muốn dập đầu muốn nói là mình không phải tới để đòi tiền chỉ là muốn một công đạo, nhưng mà hắn còn chưa nói hết, thủ vệ kia đã đá một cước, Chu Hoài lập tức bay ra ngoài bốn năm trượng, xương cốt toàn thân đều muốn nứt hết.
Nhưng mà hắn không cam tâm, hắn tức giận, gầm thét, xông lại quỳ trước cửa Quận Phủ.
-Ta là đại đệ tử Thủ Sơn Tông Chu Hoài, ta muốn gặp…
Lời còn chưa nói hết, hắn đã bay ra ngoài lần nữa, thanh âm đều bị ngăn ở trong bụng, không nói ra được, đợi đến lúc Chu Hoài lại cắn răng muốn tiến lên, thủ vệ kia đã roạt một tiếng, rút đao ra, lạnh lùng chỉ vào mặt Chu Hoài:
-Nửa canh giờ sau Quận Phủ đại nhân phải xuất hành làm việc, điêu dân các ngươi có biết lão tiên sinh lớn tuổi như vậy rồi mà mỗi ngày phải xử lý biết bao công sự không, lại vẫn không biết nặng nhẹ, cả ngày chạy tới quấy rối, có tin là ta sẽ định ngươi tội va chạm thánh nhân, một đao giết chết ngươi không?
Chu Hoài nhìn ánh đao rét lạnh kia, không dám lên tiếng.
Nhưng mà trong lòng hắn nhớ kỹ câu nói kia, nửa canh giờ sau Phạm lão phu tử sẽ xuất hành.
Thế là hắn trở về góc tường, ngồi xổm cùng với một đám ăn mày, kiên nhẫn chờ đợi, cuối cùng khi hắn nhìn thấy một cỗ kiệu màu đen uy nghiêm từ trong Quận Phủ đi ra thì cắn chặt hàm răng, thừa dịp hộ vệ xung quanh không để ý, bước vọt lên phía trước.
Muốn há miệng lớn tiếng hô lên mình oan khuất, đáng tiếc, hắn còn chưa có xông ra được mấy bước đã bị một đạo uy áp vô hình đẩy lui trở về, cả người đập vào bức tường, té ngã tại chỗ, mắt nổ đom đóm, một câu cũng không nói ra được…
Giờ khắc này, Chu Hoài hoàn toàn mơ hồ, hắn cảm thấy Phạm lão phu tử hẳn là nghe được động tĩnh của mình chỉ là cỗ kiệu không có ý dừng lại.
Ngược lại, hộ vệ lúc trước đuổi hắn đi, hai mắt bốc ra sát khí, trực tiếp rút đao ở lưng ra chạy tới.
Lần này, Chu Hoài hồn phi phách tán, hắn bò đứng lên, nắm quải trưởng, chạy bán sống bán chết, ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao thân thể một kẻ phế nhân như mình lại có thể chạy thoát trước hai hộ vệ Luyện Khí Sĩ kia, hắn chỉ biết là mình chạy một hơi trốn ra khỏi thành, chạy tới bên trong rừng rậm, miệng thở phì phò, quay đầu lại nhìn xem.
Rốt cuộc cũng không có đuổi theo…
Bốn phía mờ mịt, mình nên đi đâu đây?
Chu Hoài mê man, có đánh chết hắn cũng không dám đi về quận Thanh Giang nữa.
Có lẽ, mình đã nghĩ tất cả quá đơn giản, tâm tư muốn báo thù của mình quá gấp rồi?
Đúng rồi, mình phải ổn định trước, từ từ, từ từ suy tư một chút, sau đó đi từng bước từng bước…
…
…
Ôm ý nghĩ này, thế là hắn từ từ đứng dậy, thất hồn lạc phách đi về một phương hướng, chính hắn cũng không biết đã đi được bao lâu, chỉ cảm thấy trời tối rồi lại sáng, qua vài ngày, cuối cùng hắn cũng tìm thấy được một tường viện cao, mái hiên lớn, lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, thế mà lại quay về nơi lúc trước bị đuổi đi, chính là cái nhà này…
Hắn đã thề không bao giờ quay về, nhưng nếu đã đi tới nơi này…
Chu Hoài suy nghĩ thật lâu, từ từ đi về phía đại môn, cách đại môn còn có mấy trượng, chợt thấy cửa lớn mở ra, một lão bộc đưa khách nhân đi ra, hai chân hắn lập tức cứng đờ, đứng im tại chỗ, lão bộc kia cũng vừa xoay người, nhìn Chu Hoài một chút, cẩn thận nhìn lại, thần sắc lập tức kinh hãi:
-Ngươi là đại công tử? Sao đại công tử lại trở về rồi?
Một tiếng kêu lên, vô số ánh mắt xung quanh đều nhìn về phía Chu Hoài.
Chu Hoài không chịu được ánh mắt kia, quay người bỏ trốn, hắn nghĩ, nhất định lão bộc sẽ đuổi theo, trong cái nhà này, nam nhân mà mình không muốn tiếng tục gọi một tiếng “cha” kia nếu nghe được tin tức này cũng nhất định sẽ đuổi theo, đến lúc đó…
Cho nên hắn chạy chậm chút, nhưng hắn đã chạy qua mấy con phố, phía sau vẫn trống rỗng, chỉ có một mảnh ánh mắt kinh ngạc.
Lão bộc không có đuổi theo.
Chu Hoài từ từ ngồi xổm xuống, trong lòng trống rỗng, hắn ở chỗ này chờ.
Nhưng hắn đợi rất lâu cũng không có ai tìm tới.
Thế là hắn chờ đến tối, cuối cùng không nhịn được, tự mình đi trở về Chu phủ trước đó.
Trươc cửa Chu phủ trống không, không có một vết tích nào là có người muốn ra ngoài đi tìm, giống như là đã quên hắn từng trở về…
Trong viện có tiếng cười truyền đến, ấm áp ôn hòa.
Lúc này, loại ấm áp này khiến Chu Hoài đau nhói.
-Cái nhà này, rốt cuộc cũng không phải là nhà của mình…
-Lúc trước, mình bị Nhị nương kia đánh một bạt tai, rời đi trong lúc tức giận đã thề, tuyệt đối không trở về nữa…
-Cho nên, lúc này nhất định không được vào!
Thế là Chu Hoài cắn răng, cưỡng ép bản thân mình xoay người, ép buộc mình rời khỏi cái nhà này một lần nữa, trong lòng của hắn sinh ra động lực, hắn muốn đi tìm Lương thúc, vị kia vẫn luôn là lão bộc tuyệt đối trung thành với mình, từ sau khi mẫu thân chết, Lương thúc vẫn luôn chiếu cố, giúp đỡ mình ở Thủ Sơn Tông, thậm chí còn lấy ra rất nhiều tiền tài, giúp mình câu thông khớp nối với Quận Phủ!
Chỉ cần tìm được Lương thúc, chỉ cần đến được chỗ của ông ấy…
Tốt xấu gì bản thân cũng được no nê, tốt xấu gì cũng có người có thể nói là thật lòng đối tốt với hắn.
Chu Hoài cũng không biết rốt cuộc là do ý muốn báo thù hay là do một bữa cơm nóng kia, mà có thể chống đỡ được chính mình đi hết đoạn đường, thậm chí còn không phân rõ được là ban ngày hay ban đêm, chỉ biết đờ đẫn đi, đi mệt thì nằm ở ven đường ngủ một giấc…