Chương 290. Ấm lạnh nhân gian (3)
Cuối cùng hắn cũng đi tới Phúc Nguyên Hào, thấy một lão giả tóc trắng xóa đứng sau quầy hàng.
-Lương thúc…
Chu Hoài nhìn ông, muốn nở một nụ cười mà dường như muốn té xỉu.
Nếu như lúc này bị ngất xỉu, khi tỉnh lại đã nằm trên một chiếc giường ấm áp, có bữa cơm no thì tốt biết bao?
Nhưng mà hắn không có ngất đi!
Bởi vì hắn nhìn thấy Lương thúc khi nhìn thấy mình trên mặt liền không hiểu sao lập tức lộ ra phẫn nộ cùng hận ý!
Hắn nhìn thấy Lương thúc trực tiếp chộp lấy bàn tính, đuổi tới:
-Rốt cuộc ngươi đã làm cái gì? Rốt cuộc ngươi đã gây ra họa lớn thế nào? Lão phu… Cả đời này của lão phu đều ở trên người ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể làm ra được trò trống gì đó, để con cháu có thể được một Luyện Khí Sĩ như ngươi chiếu cố, nhưng mà ngươi… ngươi đã làm cái gì?
-Ngươi tiêu hết tiền của ta, còn hủy việc buôn bán của ta, lại còn trở thành một phế nhân…
-Ngươi… thế mà ngươi còn dám tới…
Cho Hoài nhìn lão nhân trong ấn tượng vẫn luôn là một người mặt mũi hiền lành, là người duy nhất khiến hắn có cảm giác thân cận, lúc này lại trở nên giống như là hận không thể bóp chết mình, hắn chỉ cảm thấy trong lòng giống như là có vật gì đó bị hỏng, không biết trên đầu chịu bao nhiêu cái đánh, chỉ biết xoay người chạy, không ngừng chạy, cũng không biết là bởi vì sợ bị đánh hay là bởi vì không muốn nghe tiếng Lương thúc thống hận chửi rủa…
Khi hắn một lần nữa trốn ra ngoài thành, cuối cùng cũng hoàn toàn tuyệt vọng, hắn muốn gào thét, lại không có khí lực, muốn khóc lại không có nước mắt, hắn chỉ muốn hỏi:
"Vì sao? Vì sao ai cũng đối đãi với mình như thế, vì sao mình lấy lòng chân thành ra đổi lại chỉ đổi được một bộ dạng sắc mặt dữ tợn?"
"Vì sao mình lại luân lạc tới tình trạng này?"
"Trên đời này, đến một người tốt cũng không có sao?"
Hắn đã mất đi tất cả khí lực, chỉ có thể nằm nhìn ánh sáng của những ngôi sao trên đỉnh đầu cảm giác gần như vậy, sáng như vậy.
Chu Hoài có thể cảm giác được sinh mệnh trong cơ thể mình đang dần mất đi.
Trong lòng hắn nghĩ, nếu mình không rời khỏi Thủ Sơn Tông thì tốt rồi, tối thiểu bây giờ cũng có giường, có cơm, nghĩ đến cơm, hắn liền thấy đói, bây giờ hắn không cầu gì hơn là có người đến cho mình chút gì đó để ăn, có một chút từ bi, thì tốt rồi…
Bên người có mấy bóng đen xuất hiện, hỏi:
-Người này chết rồi à?
Hóa ra là mấy tên ăn mày.
Chu Hoài có thể cảm giác được mấy tên ăn mày đi lên dò xét hô hấp của mình, thế là hắn dùng sức thở, muốn cho mấy tên ăn mày kia biết mình còn chưa có chết, hắn hi vọng mấy tên ăn mày đó có thể cho mình một chút đồ ăn, thậm chí cho một ngụm nước cũng được.
-Còn chưa có chết, sắp chết!
-Vậy thì coi như là hắn chết đi!
Chắn chỉ nghe được mấy tên ăn mày kia nói, sau đó tiến tới trước người hắn đưa tay lục lọi.
Bọn họ tranh giành cướp giật, cởi áo bào ra, lột giày, đến cái hầu bao rỗng tuếch cũng lấy đi.
Sau đó bọn họ cười nói, rời đi.
Rốt cuộc thế gian này cũng không có một chút từ bi nào!
Chu Hoài tuyệt vọng nghĩ, khóe mắt có nước mắt từ từ chảy ra…
…
…
-Công tử hỏi ngươi biết sai chưa?
Lúc này, Chu Hoài chợt nghe thấy một âm thanh.
Hắn kinh hãi, nhất là nghe được hai chữ “công tử” kia, càng làm cho trong lòng đột nhiên có một sức mạnh kỳ lạ. Hắn dùng chút sức lực cuối cùng ngẩng đầu lên thì thấy một nam từ cười rất hiền hòa, đối phương cúi người, bình tĩnh nói:
-Ta họ Lâm, vẫn luôn đi theo sau ngươi, biết được tất cả mọi chuyện ngươi gặp mấy ngày nay!
-Ta tới là bởi vì công tử sai ta tới hỏi ngươi một vấn đề, ngươi bây giờ biết sai chưa?
-Ta…
Chu Hoài biết “công tử” mà hắn nói là ai, trong nháy mắt vô số hình ảnh hiện ra trong đầu.
Có bộ dáng tươi cười của Bành chưởng lệnh, có hộ vệ trước của Quận Phủ, có tiếng cười trong nội viện truyền đến, cũng có sắc mặt tức giận của Lương thúc…
Nhưng cuối cùng lại dừng lại trước khuôn mặt tươi cười ở trên:
"Nếu như ngươi không nhìn nổi mấy người đạo đức giả giả bộ giúp đỡ người khác…"
"Vậy thì hãy làm một phế nhân, đi cảm thụ một chút tư vị chân thật của thế giới này đi!"
"…"
"…"
Hắn lập tức hiểu rõ hàm nghĩa của lời nói này là gì, cũng lập tức hiểu được vì sao trong lòng lại có loại cảm giác khác thường, hóa ra tất cả những gì mình trải nghiệm cho tới bây giờ, thực ra đều đã sớm nằm trong dự liệu của người kia sao? Dọc theo con đường này, tất cả sự trào phúng và cười lạnh, thất vọng và chua xót thực ra vẫn luôn bị người kia xem như chuyện cười mà quan sát sao?
Cũng chỉ bởi vì mình khinh thường, mẳng chửi huynh trưởng hắn mà hắn để cho mình nếm trải tất cả những điều này?
Trong lòng tràn ngập thống hận và hối hận, nước mắt Chu Hoài điên cuồng chảy xuống.
Giờ phút này, hắn cực kỳ hối hận, cũng cực kỳ hận.
Hắn vốn định chửi ầm lên, mắng thiên hạ này thô tục, phát tiết sự thù hận của mình.
Nhưng mà lúc lời đến khóe miệng, thứ nói ra lại là:
-Ta… ta biết, ta biết mình sai rồi…
Sau khi nói được chữ đầu tiên thì những lời phía sau không thấy áp lực nữa.
Hắn khóc rống, dùng hết khí lực gào lên:
-Ta không nên… ta không nên nói những lời kia…
-Tiên sư là người tốt, là người tốt, ta thật sự sai rồi…
-Xin ngươi bẩm báo công tử, Chu Hoài biết sai rồi…
-…
-…
Hắn dùng hết khí lực toàn thân, gào lên, muốn nói tất cả những điều ở trong lòng ra.
Hắn muốn dùng tất cả khả năng, đả động người trước mắt này, chỉ xin một cơ hội sống sót, phải sống sót trước…
Chỉ cần có thể sống sót thì cái gì cũng có khả năng.
Trong tâm Chu Hoài lúc này giống như là có động lực, sinh sôi cái gì đó, cái này khiến cho hắn hắn có sự thanh tỉnh mà trước giờ chưa từng có, cũng giống như một dạng thoát thai hoán cốt, một dạng suy nghĩ hiểu rõ được rất nhiều chuyện: "Đúng rồi, đúng rồi, nam nhi báo thù, mười năm không muộn…"
"Bọn họ… bọn họ không phải chỉ là muốn ta cúi đầu sao?"
"Ta có thể cúi đầu, ta có thể đem tư thái cúi thấp đến tột cùng ra, bất luận hắn khinh thường ta thế nào ta đều sẽ chịu đựng, chờ một cơ hội thuộc về mình, đợi đến khi tu thành công pháp thuật, đợi đến khi có đủ thực lực…"