Chương 291. Luyện mạch
Đợi đó đi…
Bành chưởng lệnh, hộ vệ trước cửa Quận Phủ, tiếng cười trong căn nhà đã không có bất cứ quan hệ gì với mình kia, tên lão nô họ Lương vong ân phụ nghĩa, thậm chí… thậm chí mấy tên ăn mày, thậm chí cả Nhị công tử Phương gia…
Các ngươi, cuối cùng rồi cũng sẽ hối hận vì đã đối xử với ta như vậy…
…
…
Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng trên mặt Chu Hoài chỉ có một khuôn mặt hoàn toàn thức tỉnh.
Nhìn hắn chỉ là đang ảo não, khóc rống lên, dập đầu lại bên chân nam tử họ Lâm, lấy đau nhức làm cho mình tỉnh ngộ.
-Đừng khóc! Người trẻ tuổi không thể tránh khỏi lúc đi sai bước nhầm!
Nam tử họ Lâm chăm chú nhìn hắn, sau đó thấp giọng khuyên nhủ:
-Đại công tử sẽ tha thứ cho ngươi!
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng đưa tay ra, giống như là muốn kéo Chu Hoài đứng lên.
Lòng Chu Hoài tràn đầy vui mừng, đưa tay ra thì đã thấy bàn tay hắn vượt qua tay mình, đặt ở trên đầu.
…
…
Chu Hoài ngạc nhiên, ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn về phía nam tử họ Lâm.
Sau đó hắn thấy bộ dáng đối phương mặt đầy tươi cười, dường như trong mắt còn có thể nhìn thấy một tia chê cười và cười lạnh, phảng phất như là đang nhìn xem một đứa trẻ làm xiếc:
-Đại công tử sẽ tha thứ cho ngươi, nhưng ngài ấy đã chết, người ngươi phải đối mặt bây giờ là Nhị công tử!
-Công tử nói, người đã sớm biết ngươi sẽ nhận sai, nhưng ngài ấy không định tha thứ cho ngươi!
-A?
Bên trong núi Ngọc Cảnh của Thủ Sơn Tông, Phương Thốn đã chuẩn bị nghỉ ngơi, nhưng tiểu hồ ly đang chân tay lóng ngóng giúp hắn chải đầu chợt phát ra tiếng kinh ngạc sợ hãi, sau đó vuốt vài cọng tóc của hắn, lắp ba lắp bắp hỏi:
-Công tử, trắng… tóc trắng…
Phương Thốn đưa tay kéo về phía trước, liếc nhìn rồi lại để trở về.
Trong lòng hiểu rõ, Lâm Cơ Nghi đã làm xong việc.
Bản thân hắn không cảm thấy bất ngờ chút nào khi nhìn thấy mấy sợi tóc trắng này, thậm chí vẫn luôn chờ mấy sợi tóc trắng này xuất hiện.
Từ khi Thiên Đạo Công Đức Phổ xuất hiện nhiệm vụ “giáo hóa” Chu Hoài, bản thân hắn đã làm xong tâm lý chuẩn bị.
Hắn cũng hiểu rõ, nếu như Chu Hoài này xuống núi thì tất nhiên sẽ gặp phải một loạt đả kích và hi vọng bị phá diệt.
Thiếu niên này tự cho là mình siêu phàm, lòng cao hơn trời, luôn đeo một bộ kính lọc nhìn thế giới, tự nhận là đã nhìn thấu, nhưng thực tế thì cái gì cũng không biết, bọn họ cảm thấy tất cả xung quanh đều là giả, nhưng nếu thật sự lấy một vài góc chân thật của thế giới cho hắn nhìn thì lại không chấp nhận được, ở loại tình trạng này, nếu như giáo hóa, cũng sẽ dễ dàng dạy dỗ thành tài…
… Nhưng mà, ta dựa vào cái gì mà phải dạy dỗ ngươi thành tài đây?
Có lẽ dưới tình trạng như vậy, bản thân mình giúp hắn một chút, người trải qua tuyệt vọng sẽ nhanh chóng trưởng thành, trở thành một trợ thủ đắc lực cho mình, có thể hắn sẽ thực sự tỉnh ngộ, đứng về phía mình, cũng có thể học được thêm sự âm trầm, giống như quả bom hẹn giờ. Dù sao, người giống như vậy, ở sau lưng vĩnh viễn luôn có một lý do thuyết phục bản thân mình phản bội người khác.
Cho nên, Phương Thốn cũng không muốn mạo hiểm như vậy, hắn đương nhiên có thể trở thành một tiềm lực tốt, nhưng thiếu ngươi thì không có ai để giúp đỡ sao?
Thế giới này cái gì cũng thiếu, duy chỉ có không thiếu người tự cho mình là siêu phàm!
Đi chết đi!
Bây giờ, thứ cần bản thân mình bỏ công sức ra suy tính là một chuyện khác…
Chu Hoài tự cho mình là siêu phàm, cũng chỉ là một tiểu đệ tử của Thủ Sơn Tông.
Hắn không có gan, cũng không cần phải đi nói xấu một vị tiên sư, cho nên hẳn là hắn chỉ là không biết nghe được ở nơi nào đó một vài lời, chịu ảnh hưởng, tự cho mình là người chứng kiến câu chuyện nên kể ra trước mặt đồng môn khoe khoang thôi.
Như vậy, rốt cuộc là những lời này hắn nghe được từ đâu?
Rốt cuộc là ai đang nói những lời này?
Phương Thốn chậm rãi suy nghĩ, sắc mặt như một giếng cổ lạnh nhạt.
Đáp án này, có lẽ đợi đến lúc Lâm Cơ Nghi trở về thì có thể đại khái xác định được.
Một người, tinh thần đột nhiên bị sa sút, đầu tiên thường sẽ đi tìm người hắn tin tưởng nhất, mà người có thể ảnh hưởng tới hắn nhất cũng là thường là người hắn tin tưởng nhất, cho nên, chỉ cần biết sau khi xuống núi người đầu tiên mà vị Chu Hoài đại sư huynh này tìm là ai thì có thể đoán được tên hỗn trướng Chu Hoài này đã nghe được những lời nói đó ở đâu, cũng có thể biết được mục tiêu hướng tới mà tìm hiểu một chút.
Đối với Phương nhị công tử mà nói, ngay từ lúc đầu đến Thủ Sơn Tông đã có rất nhiều chuyện phải làm.
Nhưng hắn chú ý nhất, lại là việc nhỏ như này!
…
Trong lòng có tính toán, Phương Thốn cũng rất có kiên nhẫn chờ đợi.
Mà từ góc độ nào đó mà nói, hôm nay hắn cũng đúng là rất nhàn rỗi.
Cục diện rất tốt!
Trước đây khi Phương Thốn sáng tạo ra Thần Minh Luyện Bảo Thân đã không ngừng thử quá trình phối hợp ba mươi sáu mạch với nhau, trước sau trái phải đã tiêu hao ít nhất phải 13.000 công đức, dường như suýt chút nữa dùng hết công đức trên người Phương Thốn!
Nhưng bây giờ, tỷ lệ hồi báo cũng lớn đến kinh người!
Từ sau khi một đám đệ tử Thủ Sơn Tông liều mạng xuống núi tranh nhau lập công đức thì dường như mỗi ngày Phương Thốn đều có thể được chia mấy ngàn công đức, một vài lúc còn bỗng nhiên có một cái lớn lên tới gần mười ngàn, có lúc còn đột phá mười ngàn.
Có thể thấy được những đệ tử Thủ Sơn Tông này vì pháp môn Thần Minh Luyện Bảo Thân kia đã liều mạng rồi. Có rất nhiều người không đơn thuần là dựa vào năng lực bản thân đi làm việc thiện tích lũy công đức mà dứt khoát lấy gia sản ra, cưỡng ép làm việc thiện, cưỡng ép làm công đức…
Đối với chuyện này Phương Thốn cũng không ý kiến gì, chỉ cần lập công đức là được rồi!
Kiếm được công đức rồi, ai cần biết đằng sau hắn là lũ lụt ngập trời?
… Lời này là nói nhảm, có điều trước tiên phải kiếm được công đức vào tay thì lại là đúng đắn!
Dưới tình trạng khí thế ngất trời thế này, trong thời gian một tháng, Phương Thốn đã được chia mấy chục ngàn công đức, tính cả hôm nay, tính cả lãi của đệ tử trong tông môn chia cho cùng với tiểu giang hồ liên tục được chia cho mình lúc trước thì bên trong Thiên Đạo Công Đức Phổ đã tích lũy được khoảng 86.000 công đức, mà mỗi ngày, còn có khoảng một ngàn lượng công đức ổn định nhập vào…