Chương 292. Luyện mạch (2)
Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện một hai sợi tóc bạc…
… Phương Thốn liếc nhìn, cái này hình như là bởi vì một vài người nào đó ép nữ tử gả cho hắn, cho nên trượng phu người đó uống thuốc?
Loạn! Quá loạn!
Công Đức Phổ này thật là không nói đạo lý mà. Nửa đêm, các nàng gọi Đại Lang dậy uống thuốc đi, chuyện này thì liên quan gì đến ta?
Phương Thốn cảm thấy rất ủy khuất về chuyện này.
Nhưng cũng còn tốt, dù sao tóc trắng không nhiều, có thể miễn cưỡng tiếp nhận.
Bây giờ vấn đề cần suy tính là làm sao để kiếm được thêm nhiều công đức.
Dựa vào đẳng cấp tu vi của Luyện Khí Sĩ trong thế gian để phân chia thì bây giờ Phương Thốn đã là Bảo Thân Cảnh, tăng lên nữa thì chính là Ngưng Quang và Kim Đan, Ngưng Quang Cảnh chính là Bảo Thân cảnh của tu sĩ thông qua ngộ pháp, tu luyện, từng cái một rèn luyện ra Bảo Thân của chính mình, từ thuật pháp, thậm chí cả võ pháp và bên trong các đạo khác nhau, ngộ ra được sợi ẩn thần uẩn giữa thiên địa, từ đó đột phá mở ra Bảo Cảnh…
Sợi thần kia chính là cảnh giới tu luyện Ngưng Quang!
Tu sĩ thế gian, theo từng bước có thể tu luyện thành Trúc Cơ, đạt tới Bảo Cảnh thượng phẩm rất nhiều.
Chính là dựa vào tài nguyên chồng chất cũng có thể đạt được cảnh giới này.
Nhưng mà muốn đột phá Bảo Cảnh thì không có dễ dàng như vậy, tầng một Ngưng Quang là phải thật sự bỏ chút công phu, chịu khổ một chút.
Mà trong lời truyền miệng thế gian, tầng một Ngưng Quang, cũng là phải xem thiên phú.
Giống như điêu khắc, hoặc là thư pháp, hội họa, thậm chí là luyện kiếm, tu võ, ai cũng có thể tu, tu cả đời thì rồi cũng sẽ nhìn ra hình dáng, nhưng nếu như muốn trở thành đại sư, thì lại cần có thiên phú nhất định, duy chỉ có đại sư mới có thể làm ra được một pho tượng sinh động như thật, truyền lại một loại thần uẩn nào đó, thư pháp viết ra nét chữ mới cứng cáp, danh truyền thiên cổ, hội họa chạm đến linh hồn…
Cái thiếu trong này, chính là một sợi thần uẩn kia.
Cũng tức là nói, những người không thành được đại sư kia, cảnh giới cả đời chỉ có thể ở trên Bảo Cảnh không đột phá nổi.
Đương nhiên, một sợi thần uẩn này, vẫn là chuyện phải cân nhắc sau.
Giống như đang suy nghĩ trước khi muốn vẽ ra một tác phẩm lưu danh thiên cổ thì trước tiên phải học được vẽ trứng gà như thế nào…
… Bây giờ hắn còn không có đầu mối làm thế nào để tu luyện 108 mạch của chính mình đây!
Tu hành Bảo Thân Cảnh chính là thông qua thuật pháp, thậm chí phải tu luyện phép thuật, tiếp tục luyện hóa làm đại mạch quanh người mình tăng lên, có thể nói, đối với tu luyện và lĩnh ngộ thuật pháp, không chỉ có làm tăng lên khả năng ngăn địch của chính mình, mà càng là một loại trình độ khác ở trên con đường tu hành, phẩm cấp của Bảo Thân Cảnh càng cao thì đại mạch cần tu luyện càng nhiều, mà số mạch Phương Thốn cần tu luyện bây giờ chính là 108 mạch.
Thần Minh Bí Điển của Thủ Sơn Tông, chỉ có thể làm cho mình tu luyện đến ba mươi sáu mạch.
Hơn nữa trong đó có rất nhiều thuật pháp, thậm chí chỉ có thể tu luyện được ba mạch, năm mạch, bảy, tám mạch.
Phẩm cấp thuật pháp càng thấp, số lượng đại mạch có thể luyện được lại càng ít.
Bên trong toàn bộ bí điển, thứ Phương Thốn cảm thấy hứng thú nhất chính là mấy trang phép thuật được ghi chép đằng sau Thần Minh Bí Điển, còn trên mấy trang lật ra trước đó đã thấy trên đó viết lên hai chữ “cấm pháp”, cũng nhấn mạnh:
"Thương bản nguyên, hủy căn cơ, nghịch thiên địa, không thể truyền cho đệ tử, nếu không đao thương sẽ hại đến gia thân, mối lo đạo thống hủy diệt, tuyệt đối không thể thi triển!"
Phương Thốn xem qua những chữ này thì không khỏi cười nhẹ, tự nói:
-Có chút ý “muốn luyện công pháp này thì trước tiên phải tự cung”!
Sở dĩ cấm pháp được gọi là cấm pháp, là có nguyên nhân.
Thuật pháp bình thường, sau khi lĩnh hội, có thể tùy ý thi triển, không những sẽ không có hại cho bản thân mà còn có thể giúp cho căn cơ vững chắc, pháp lực thông thấu, mà phép thuật cấp cao, sau khi thi triển pháp lực đã hao hết cũng có thể dễ dàng bù lại, nhưng duy chỉ có cấm pháp thì sẽ khác, tất cả phép thuật được gọi là cấm pháp đều không có ngoại lệ, đều có một đặc điểm giống nhau: hao tổn khí Tiên Thiên!
Mỗi người có khí Thiên Thiên nhất định, nếu như có chút hao tổn còn có thể bù đắp lại, hao tổn quá mức thì sẽ vĩnh viễn thiếu đi.
Cho nên, phần lớn bí pháp phép thuật, đều chỉ hao tổn nội tức và pháp lực, nhưng cũng có một vài phép thuật pháp môn, vì theo đuổi uy lực liền động lên pháp môn khí Tiên Thiên, dựa vào thiêu đốt khí Tiên Thiên để đổi lấy một chút sức phi thường.
Phép thuật như vậy, chỉ cần thi triển ra, thì sẽ có khả năng tổn thương đến khí Tiên Thiên.
Đây cũng chính là bản nguyên bị thương!
Mà thi triển nhiều thêm mấy lần sẽ có khả năng trực tiếp mất mạng.
-Đây thật là ông trời chuẩn bị cho ta…
Phương Thốn đọc được suýt chút nữa cười thành tiếng, hơn nữa hắn rất chắc chắn, thực ra chính mình đã từng thi triển cấm pháp.
Lúc trước hắn ở trong nhà, vì theo đuổi uy lực của Sinh Tử Phù, dùng khí Tiên Thiên đi luyện cổ trùng, thực ra cũng đã xem như là cấm pháp.
Mà cấp pháp ở trên Thần Minh đạo này, tên là "Thần Minh Bách Binh"!
Muốn thi triển phép thuật này, thì phải kích động tất cả kích lực của Thần Minh Bảo Thân. Cũng tức là, mỗi một lần thi triển đều phải dùng đùng ba mươi sáu mạch, đây cũng chưa nói làm gì, khi đang dùng ba mươi sáu mạch còn phải đồng thời tiêu hao một lượng lớn khí Tiên Thiên. Luyện Khí Sĩ bình thường thi triển một hai lần, vậy thì coi như xong rồi, đừng nói bổ sung lại khí Tiên Thiên, mạng nhỏ có giữ được hay không cũng khó nói.
Nhưng đối với Phương Thốn mà nói, cái này lại thật sự là một phương pháp tốt tu luyện đại mạch của bản thân…
Đáng tiếc duy nhất là, cho dù đạo cấm pháp này cũng chỉ có thể giúp mình tu luyện ba mươi sáu mạch…
72 mạch còn lại thì nên làm sao đây?
-Luyện thân pháp khác nhau, tông môn khác nhau, cấm pháp dẫn động đại mạch cũng khác nhau…
-Nếu như có thể có được thuật pháp phép thuật của những tông môn khác, thậm chí là cấm pháp, vậy thì quá tốt rồi…
-Chỉ là làm sao để lấy được cái này đây?