Chương 293. Phạm lão tiên sinh
Trong lòng Phương Thốn có chút sầu muộn, không ngừng nghĩ đến, chẳng lẽ lại đi mua vài tông môn nữa?
Quá sức quá phách lối rồi!
Huồng hồ không phải tông chủ của tông môn nào cũng không có chí khí như tông chủ tông môn nhà mình, luân lạc tới mức phải bán cả sản nghiệp tổ tiên…
Vậy thì, vơ vét một đám người mạnh, đi khắp nơi diệt môn, đoạt bí kíp, tiện thể đoạt tiên tử?
Cũng không phải không thể cân nhắc…
Có điều, diệt tông môn, cướp người, cướp bí kíp, quá mệt mỏi, nếu như có thể khiến bọn họ tự mình đưa tới thì tốt…
Phương Thốn nhẹ nhàng lắc đầu thở dài.
Sao còn phiền phức hơn tu hành Thiên Đạo Công Đức Phổ vậy.
…
…
Đúng lúc Phương nhị công tử đang thản nhiên cảm khái, chỉ hận không có một tòa viện trực tiếp bày ra trước mặt để cho mình lựa chọn thì Lâm Cơ Nghi bị phái ra bên ngoài làm việc đã trở về, hắn đưa về một tin, bên trong không chỉ ghi chép cặn kẽ tất cả trải nhiệm của Chu Hoài trước khi chết mà ở cuối còn đặc biệt lấy bút son đỏ tô lại một nhóm chữ kiểu thô.
Quận phủ Thanh Giang, Phạm lão tiên sinh!
-Xin chào Phương trưởng lão.
-Chào Phương trưởng lão.
Vào một buổi chiều hoàng hôn rực rỡ, Phương Thốn mặc một bộ áo bào trắng, chắp hai tay sau lưng, hắn không mang theo Tiểu Thanh Liễu cũng không mang tiểu hồ ly, chậm rãi đi xuống thềm đá vừa được sửa xong, khi đến phía sau ngọn núi thì có thể thấy một vài đệ tử hộ sơn đang bước đi vội vã, nhưng lúc bọn họ thấy được hắn từ xa xa đi tới thì đều dừng lại cung kính hành lễ với hắn.
Nếu là gặp nữ đệ tử thì sau khi Phương Thốn đi có thể nghe được những giọng nói nhỏ thì thầm ở phía sau:
-Đẹp trai quá.
Bây giờ Thủ Sơn Tông đã khác trước, trong núi không còn cảnh tượng lười biếng nữa, các đệ tử đều đi lại vội vàng, hoặc vội vã đi lĩnh điểm công đức ở Công Đức Điện, hoặc nóng lòng đi tham khảo công pháp ở Tàng Kinh Điện, nhìn thấy cảnh tượng này khiến cho người ta cảm giác tựa như có một cây liễu già đã chết từ lâu, nay lại mọc lên từng mầm chồi non.
Đương nhiên, theo chuyện lần này, địa vị của Phương Thốn cũng có chút thay đổi.
Không còn vị đệ tử nào dám coi thường Phương Thốn trưởng lão giống như thời điểm hắn mới tới nữa, mà hiện tại tất cả đều ngưỡng mộ bởi vì vị trưởng lão trẻ tuổi này đã cải biến vận mệnh của mình, có đại ân với mình, những người trước kia đã từng đắc tội với vị trưởng lão trẻ tuổi này thì bây giờ đều có bộ dạng rất thê thảm, hiện tại không ai muốn thử làm điều này nữa.
Nhìn thấy thái độ của các đệ tử thay đổi lớn, Phương Thốn cũng ngày càng ôn hòa hơn.
Mỗi khi gặp đệ tử hành lễ chào hỏi thì hắn đều là nhẹ nhàng mỉm dừng lại nói vài lời:
-Xương Tam, ngươi lĩnh hội Bảo Thân Kinh như thế nào rồi?
-Diệu Tứ, thần thông kinh nghĩa ngươi đã luyện xong rồi à?
-Kiều Kiều sư điệt à, sao cảm giác hình như ngươi hơi mập lên?
-Trời đất, Tiểu Thanh Sư chất nữ, cách trang điểm của ngươi hình như hơi sai sai, lúc nào rảnh thì đến núi Ngọc Kính để ta tự tay dạy ngươi...
-...
-...
Bộ dạng thân thiết này khiến cho hình tượng của Phương Thốn trong lòng đám đệ tử trở nên vô cùng tốt, người người tán dương.
Các nam đệ tử nói Phương trưởng lão không có một chút kiêu ngạo nào, là người rất nhân hậu.
Các nữ đệ tử thì lại nói: Phương trưởng lão thật sự quá đẹp trai...
Các nam đệ tử nói, Phương trưởng lão quan tâm chúng ta nhất, có một số người bị thiếu đan dược, trưởng lão lập tức cho chúng ta...
Các nữ đệ tử tán dương: Phương trưởng lão thật sự quá đẹp trai...
Các nam đệ tử nói: Từ lúc Phương trưởng lão đến đây, chúng ta được Thủ Sơn Tông ban thưởng càng ngày càng nhiều, hơn nữa mọi người đều công bằng như nhau.
Các nữ đệ tử khó chịu nói: Các ngươi muốn đoạt Phương trưởng lão của chúng ta hay sao?
...
...
Dạo bước trong núi, Phương Thốn nhận được rất nhiều hảo cảm, cũng thuận tiện dò xét một chút danh tiếng của mình, sau đó đi về phía núi Thần Nham của tông chủ rồi đi thẳng đến Đạo Đức Điện, nhưng còn chưa đi đến cửa đại điện thì đã nghe thấy trong đại điện lúc này đang có mấy giọng la lớn lên:
-Nếu xử lý việc tham gia nghị sự lần này không tốt, chỉ sợ chúng ta sẽ bị cười chê.
Giọng nói của Thanh Tùng trưởng lão vang lên:
-Đã nhiều năm như vậy chúng ta không được chia long thạch rồi, làm sao lần này mấy người kia lại muốn chia chứ?
-Còn phải hỏi sao? Tình thế Thủ Sơn Tông của chúng ta bây giờ tốt như vậy, những người kia làm sao có thể ngồi yên?
-Không sai, đệ tử của Thủ Sơn Tông chúng ta trong thời gian ngắn lập vô số công lao, mặt khác mấy tông môn kia đều bị cướp sạch danh tiếng.
-Ta chẳng sợ, để xem lần này ta đi bọn hắn có thể làm gì được ta...
-...
-...
Phương Thốn đứng ở ngoài cửa nghe nửa ngày rồi đẩy cửa đi vào, cười nói:
-Các ngươi đang bàn chuyện gì?
Bên trong Đạo Đức Điện, Tiểu Từ tông chủ cùng hai vị trưởng lão nhìn thấy hắn thì cùng nhau xoay người lại cười nói:
-Phương trưởng lão.
Tiểu Từ tông chủ giơ thiệp mời trong tay lên nói với Phương Thốn:
-Nhờ phúc của nhị công tử, khoảng thời gian này sĩ khí các đệ tử của Thủ Sơn Tông chúng ta đều rất cao, lập ra vô số công lao, cũng dần dần vượt ra khỏi xu hướng suy tàn, có được mấy phần danh tiếng, đúng lúc mấy hôm nay Phạm lão tiên sinh tổ chức nghị sự mời tất cả các tông môn đứng đầu quận Thanh Giang, vậy mà Thủ Sơn Tông chúng ta cũng nhận được thiệp mời.
-Thiệp mời đến nghị sự?
Phương Thốn cầm thiệp mời, cười nói:
-Đây không phải là chuyện tốt sao?
-Chuyện tốt?
Tiểu Từ tông chủ cười khổ một tiếng, nói:
-Theo lý thuyết thì là chuyện tốt, thế nhưng là Thủ Sơn Tông chúng ta đã nhiều năm rồi không nhận thiệp này.
Phương Thốn cười cười, nhìn kỹ tấm thiệp này.
Hắn biết quan hệ của quận phủ và những tông môn này cũng giống như quan hệ của thư viện cùng thành thủ thành Liễu Hồ vậy, nhưng cũng có chút khác biệt là các đại tông môn đều có linh mạch của chính mình, tuy nhiên linh mạch cũng không thể tự cung tự cấp mà cần quận phủ đại biểu cho tiên điện Đại Hạ ban cho long thạch, lấy ví dụ như linh mạch của Thủ Sơn Tông, bởi vì lấy không có long thạch nên gần như đã cạn kiệt từ lâu.