Chương 294. Phạm lão tiên sinh (2)
Trước đây Tiểu Từ tông chủ nhận 300 long thạch của mình, hơn một nửa trong đó là để vào trong linh mạch.
Mà bình thường những long thạch này cần được quận phủ ban cho.
Nhưng long thạch của quận phủ cũng không phải là cho không, nhìn khắp cả quận Thanh Giang mà nói, quận phủ và tông môn đều có trách nhiệm bảo vệ một phương, nhưng mỗi bên lại có những ưu tiên riêng. Quận phủ thì an ổn dân là chính, mà tông môn thì dạy bảo đệ tử cùng với đảm nhiệm tiêu diệt tà quái xung quanh, sáu đại tông môn ở quận Thanh Giang trên cơ bản đều sẽ kiểm tra đánh giá mỗi ba năm, tông môn nào lập được càng nhiều công lao thì càng được ban thưởng nhiều long thạch hơn, nếu lập đến được ít công lao thì lúc phân phối long thạch cũng sẽ ít đi, dần dần điều này trở thành thói quen.
Ở quận Thanh Giang, tông môn nổi bật nhất chính Cửu Tiên Tông, còn Thủ Sơn Tông thì gần như sắp bị quên lãng.
Phạm lão tiên sinh cũng thỉnh thoảng sẽ triệu kiến mấy vị tông chủ và trưởng lão các tông môn để thương nghị đại sự. Tuy nhiên bởi vì nhiều năm Thủ Sơn Tông chưa có thành tích, ngay cả long thạch cũng rất lâu chưa nhận nên cũng sớm tạo thành thói quen không tham dự thịnh hội này.
Ngược lại bây giờ tình hình rất có khởi sắc.
Lúc này Phạm lão tiên sinh cũng cho người đưa thiệp tới, tỏ ý rõ ràng là muốn gặp Thủ Sơn Tông một lần.
Theo lý thuyết thì đó chuyện tốt, nói rõ cuối cùng Thủ Sơn Tông cũng được hoan nghênh.
Bất kể là Tiểu Từ tông chủ hay hai vị trưởng lão đều hiểu, tương lai Thủ Sơn Tông muốn làm bất cứ điều gì thì bước đầu tiên chắc chắn là phải trở lại hàng ngũ sáu tông mạnh nhất. Nhưng Tiểu Từ tông chủ cùng hai vị trưởng lão lại đều cảm thấy lo sợ, bây giờ Thủ Sơn Tông mới bắt đầu có dấu hiệu hưng thịnh, nếu so với các tông môn khác thì còn kém rất nhiều, đi đến nghị sự chỉ sợ sẽ bị bọn họ chế nhạo.
Dù sao mục đích của đi chuyến này chính là muốn chia chỗ tốt với lục đại tông môn, bọn họ có thể hài lòng sao?
Nếu thiệp mời đến sớm một chút hoặc muộn một chút thì đều tốt hơn so với hiện tại.
Nếu là đến sớm một chút thì Thủ Sơn Tông cũng không có tư cách được phân chia long thạch, mọi người cũng không đến mức phải đấu đá nhau, còn nếu đến muộn một chút, lúc đó nội tình Thủ Sơn Tông đã đầy đủ, tự nhiên sẽ có tiếng nói hơn, vậy mà thiệp mời sớm không tới muộn không tới lại tới đúng lúc này, thật khiến người ta khó chịu.
Vốn dĩ Tiểu Từ tông chủ còn muốn mang một vị trưởng lão đi cùng, tăng thêm khí thế.
Nhưng là hai vị trưởng lão Kim Ngân cùng Phú Quý này am hiểu nhất chính là bẫy tông chủ nhà mình, hai người ai cũng không chịu đi cùng.
Thậm chí còn người này tiếp lời người kia vui vẻ ngồi châm chọc.
-Chuyện nghị sự sáu tông lần này là đại sự, các ngươi còn ở đây lề mà lề mề?
Phương Thốn nhẹ nhàng thiệp mời đặt sang một bên, cười nói:
-Đúng lúc ta cũng đang rảnh rỗi, không ngại cùng ngươi đi qua đó xem một chút.
-Phương trưởng lão tình nguyện đi?
Tiểu Từ tông chủ nghe vậy thì khẽ giật mình, tựa như có chút lo lắng.
Hai vị trưởng lão Kim Ngân và Phú Quý kia cũng sửng sốt một chút, theo bản năng lắc đầu liên tục.
-Làm sao?
Phương Thốn nhìn thấy biểu hiện của bọn hắn, cười nói:
-Ta là một trưởng lão chẳng lẽ không có tư cách đi à?
-Không không không, đương nhiên là Phương trưởng lão có tư cách đi...
Kim Ngân trưởng lão vội khoát tay, cười khổ giải thích nói:
-Chỉ là... Hầy, Phạm lão tiên sinh chính là đại nhân vật tại quận Thanh Giang chúng ta, tính tình cương chính, người người tôn trọng, chúng ta lo lắng là với tính tình của Phương trưởng lão ngươi thì có chút không ổn.
Phú Quý trưởng lão cũng nói:
-Dù sao lần này đi gặp các tông môn khác cũng không phải là chuyện gì tốt, cứ để tông chủ đi đi cũng được.
Tiểu Từ tông chủ:
-...
Nếu không phải số lượng trưởng lão của Thủ Sơn Tông thực sự quá ít thì ta đã sớm đuổi hai con hàng này ra khỏi tông rồi.
-Tính tình của Phạm lão tiên sinh cương chính cũng tốt, mà gian xảo cũng được, đâu có liên quan gì đến ta?
Phương Thốn cười cười, ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, nói:
-Dù sao ta cũng chưa có đắc tội với hắn bao giờ...
-Cái này...
Hai vị trưởng lão lộ ra vẻ mặt khó xử, giống như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Tiểu Từ tông chủ thì lại hơi do dự, thấp giọng nói:
-Xác thực Phương nhị công tử nên tránh xa lão ta ra một chút.
Thấy tông chủ đang do dự gì đó, Phương Thốn lập tức quăng ánh nhìn về phía hắn.
Tiểu Từ tông chủ thở dài một hơi, nói:
-Nói về lý do, kỳ thật Phương nhị công tử nên đi bái phỏng vị lão tiên sinh này một chút, nhưng cũng không phải là bây giờ, mà là chờ sau này có thời gian mới nên trang trọng đi bái phỏng lão tiên sinh một lần...
Phương Thốn nhìn hắn, cười nói:
-Vì sao?
Tiểu Từ tông chủ hơi do dự nói với Phương Thốn:
-Chẳng lẽ Phương nhị công tử không biết, vị lão tiên sinh này rất có duyên với Phương gia hay sao?
Phương Thốn im lặng, nhẹ nhàng lắc đầu nói:
-Ta cũng không biết nhiều lắm, ngươi nói tỉ mỉ hơn đi.
Tiểu Từ tông chủ than khẽ, nói:
-Năm đó ta cũng nhỏ tuổi nên hoàn toàn không rõ ràng lắm vêg chuyện này, tuy nhiên những nhân vật có tuổi ở quận Thanh Giang thì đại đa số vẫn còn nhớ kỹ. Năm đó vị lão tiên sinh này cùng lệnh huynh chính là bạn vong niên(1), thường xuyên nói chuyện với nhau, nghe nói rất nhiều phương pháp tu hành của lệnh huynh đều là do vị lão tiên sinh này chỉ điểm, chỉ là về sau, lệnh huynh với thiên tư trác tuyệt, danh chấn tứ phương, trở thành Đại Tiên Sư trên đời này hiếm có, thân phận cũng không giống như trước, dần dần xa cách vị lão tiên sinh này, cho nên khó tránh khỏi sẽ có người nói này nói kia…
(1: bạn vong niên là người bạn mà mình chơi mà không quan tâm đến chuyện tuổi tác của họ)
Nhìn thấy vẻ khó xử của hắn, Phương Thốn nhẹ nhàng khoát tay áo.
Không cần tông chủ nói tiếp hắn cũng đoán được chuyện gì tiếp theo.
Vốn là bạn vong niên, lại có nhiều giao tình, sau đó đột nhiên phất lên như diều gặp gió liền lập tức cắt đứt quan hệ với bạn bè cũ, quên đi ân nghĩa, ở trong mắt mọi người xem ra chính là kiểu người vong ân phụ nghĩa.