Chương 295. Công việc
Hàn Thạch trưởng lão nhẫn nhịn một hồi liền thấp giọng nói:
-Nếu chỉ giao tình thì thôi đi, có tin đồn vị lão tiên sinh này còn cứu tính mệnh của lệnh huynh đấy...
-Ồ?
Phương Thốn nghe xong liền nói:
-Nếu là như vậy thì ta ngược lại có chút hứng thú...
-Đừng lo lắng, mau nói cho ta biết vị lão tiên sinh này là người như thế nào?
-Điều này...
Sau khi nghe được câu hỏi này của Phương Thốn, Tiểu Từ tông chủ cùng hai vị trưởng lão Kim Ngân và Phú Quý cũng nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Vị Phạm lão tiên sinh này người người đều biết, nhưng nếu hình dung cụ thể thì chỉ có thể nói một tiếng: Tốt.
-Vị Phạm lão tiên sinh này, nói như thế nào đây nhỉ, à, sợ là có thể xưng là Thánh Nhân sống rồi.
Tiểu Từ tông chủ trầm ngâm một phen, lắc đầu, thở dài:
-Lão tiên sinh ở bên trong quận Thanh Giang, à không... ở bên trong Ngoan Thần Quốc là vị đại nho số một, tu thân dưỡng tính, đức cao vọng trọng khiến mọi người đều rất kính nể.
-Đáng ngưỡng mộ nhất chính là tính tình cương trực của lão tiên sinh, năm đó ở chúng tiên triều hội của Ngoan Thần Vương, hắn ở trước mặt chín quận bảy phủ cùng ngàn vạn Luyện Khí Sĩ thẳng thừng khiển trách Ngoan Thần Vương quá mức mềm yếu, bỏ mặc cho Đại Yêu Tôn Ôn Nhu Hương xâm phạm Tây Ngoan giới vực của chúng ta, mà người có địa vị Ngoan Thần Vương cũng chỉ có thể cười khổ nhận mình sai, không dám trở mặt với lão tiên sinh.
-Bởi vậy, thanh danh của lão tiên sinh, có thể nói là lan xa tứ phương, kỳ thật nghe nói lão tiên sinh đã sớm có thể tiến vào thần cung, nhưng lại tình nguyện ở lại Thanh Giang để đảm nhiệm vị trí quận thủ nho nhỏ, bảo vệ bách tính muôn dân. Mọi người đều là kính nể phẩm hạnh của ông, bởi vậy các đại tông môn của quận Thanh Giang cùng hàng trăm Luyện Khí Sĩ đều không gọi ông là quận thủ mà gọi là lão tiên sinh để bày tỏ sự kính trọng đối với ông.
-...
-...
Phương Thốn lẳng lặng nghe, từ chối cho ý kiến.
Dám can đảm khiển trách trước mặt Ngoan Thần Vương, có vẻ tính tình của vị lão tiên sinh này thật sự cương trực.
Đại Hạ vương triều lấy triều đình làm gốc, đóng đô ở Càn Khôn, mà ở ngoài triều đình lại có hơn mười vị Thần Vương đều tự lập quốc của riêng mình, có thể xưng là Chư Hầu Vương, mà vị Ngoan Thần Vương này thì là một bên trong bảy đại Thần Vương gồm Hoàng, Kỳ, Long, Quỳ, Ngoan, Tước, Chúc, có thể xưng là người có địa vị cao nhất chỉ dưới Tiên Đế Đại Hạ, mấy người có gan dám can đảm trách cứ trước mặt hắn?
Nhẹ giọng cười cười, Phương Thốn lại hỏi:
-Vậy vị này lão tiên sinh này có ân gì với Phương gia ta?
Thấy được ánh mắt hiếu kỳ của Phương Thốn, Tiểu Từ tông chủ khẽ thở dài một tiếng, bắt đầu chậm rãi giải thích:
-Chắc hẳn Phương nhị công tử còn nhớ rõ, năm đó lệnh huynh vạch trần sự việc sinh cơ của bách tính ngày đêm bị người trộm đi ở khu vực ba ngàn dặm trong Lăng Châu. Vậy ngươi lại có biết hay không, năm đó sau khi lệnh huynh của ngươi vạch trần sự việc này liền bị tà phái Thiên Hành Đạo truy sát không ngừng không nghỉ một đoạn thời gian rất dài?
Phương Thốn nghe Tiểu Từ tông chủ nói, nhẹ nhàng gật đầu.
Chuyện này tất nhiên là hắn biết rõ.
Năm đó có một tông phái coi trời bằng vung, thiết lập tà trận, ngày đêm cướp đi sinh mệnh của bách tính trong khu vực ba ngàn dặm trong Lăng Châu, tuy hành động lần đó không phải là luyện nhân đan, nhưng lại kinh khủng hơn việc luyện nhân đan rất nhiều. Luyện một viên nhân đan cần ba trăm sinh mệnh, mà lần trộm đó đã trộm đi sinh cơ của vô số bách tính trong vòng ba ngàn dặm, những bách tính bị trộm sinh cơ thì biểu hiện lúc đầu rất bình thường, nhưng sau một thời gian lại có biểu hiện suy yếu mệt nhọc, dễ mắc bệnh hơn, hơn nữa nếu có đứa trẻ nào mới được sinh ra thì dường như không thể sống sót dưới tình huống này.
Năm đó huynh trưởng trực tiếp vạch trần việc này ở Cửu Tiên Tông khiến hậu quả cũng vô cùng đáng sợ.
Lúc đó có người không tiếc bất cứ giá nào mua thích khách của Thiên Hành Đạo truy cùng diệt tận huynh trưởng mình.
Thích khách của Thiên Hành Đạo vốn chính là tổ chức kinh khủng nhất ở Đại Hạ, mỗi người trong đó đều tu luyện kiếm đạo tà pháp, lúc hành động lại vô cùng điên cuồng, bọn chúng không nhận vàng bạc, chỉ nhận long thạch. Nghe nói chỉ cần cho bọn hắn đủ long thạch thì bọn hắn còn có thể ám sát cả Thần Vương, mà cũng có một truyền thuyết không rõ thực hư là thích khách của Thiên Hành Đạo đã từng giết qua Tiên Đế...
Bất kể thế nào, không ai dám khinh thường thích khách của Thiên Hành Đạo.
Mà lúc ấy huynh trưởng chỉ có cảnh giới Trúc Cơ, nếu bị Thiên Hành Đạo để mắt tới, vốn chỉ có đường chết.
Nhưng sau đó không ai biết vì sao thích khách của Thiên Hành Đạo bỗng nhiên lặng lẽ thu hồi lệnh ám sát, mà huynh trưởng của mình cũng bình yên trở về, danh tiếng càng vang xa, qua thời gian không bao lâu thì tiến vào thần cung tu hành.
Mà về sau huynh trưởng cũng rất ít nhắc đến chuyện ám sát này, mọi người vì thế cũng không rõ chi tiết bên trong.
Ngay cả Phương Thốn, lúc nói chuyện với huynh trưởng cũng chưa nghe hắn đề cập qua bao giờ.
Bây giờ...
-Nghe nói lúc trước chính là vị lão tiên sinh này đã cứu được tính mệnh của huynh trưởng ngươi dưới tay thích khách của Thiên Hành Đạo.
Tiểu Từ tông chủ từ từ gật đầu, nói:
-Năm đó lệnh huynh bị thích khách của Thiên Hành Đạo truy sát, các đại tông môn của Thanh Giang cũng không một ai dám ra tay bảo vệ hắn, ngay cả sư môn của hắn là Cửu Tiên Tông cũng rụt đầu lại như một con rùa, vậy mà trời không biết quỷ không hay, Phạm lão tiên sinh không hề sợ hãi ra mặt trao đổi với thích khách Thiên Hành Đạo, cuối cùng khiến cho bọn hắn đồng ý việc không truy sát huynh trưởng của ngươi nữa.
-Ồ?
Ánh mắt Phương Thốn hơi động một chút, nhìn Tiểu Từ tông chủ nói:
- Làm sao ông ta làm được như vậy?
Tiểu Từ tông chủ thở dài, nói:
-Đây cũng là chuyện có rất ít người biết. Từ trước tới giờ lão tiên sinh cũng chưa từng nói với người khác. Có người suy đoán có lẽ Phạm lão tiên sinh đã bỏ ra cái giá rất lớn mới có thể khiến Thiên Hành Đạo vô pháp vô thiên kia động lòng, ài, kỳ thật Phạm lão tiên sinh rất ít khi nói đến việc này...