Chương 299. Ba mươi vạn điểm công đức
Tiểu Từ tông chủ nghe vậy thì bất mãn trong lòng, lập tức nhỏ giọng mở miệng phản bác:
-Đàm tiền bối, việc này cũng không thể nói như vậy, kỳ thật... Kỳ thật Trúc huyện kia lúc đầu là địa bàn của Thủ Sơn Tông ta, sau đó mới bị Mộ Kiếm Tông các ngươi cướp đoạt.
-Hả.
Tông chủ Mộ Kiếm Tông nghe vậy lập tức cười lạnh:
-Trước kia Thủ Sơn Tông các ngươi vứt bỏ bách tính, chẳng lẽ Mộ Kiếm Tông ta khoanh tay đứng nhìn?
Tiểu Từ tông chủ cúi đầu, không nói gì nữa.
Mà Phương Thốn cũng chỉ nhìn chứ cũng không có ý định ngắt lời đối phương.
Chuyện thành ra như thế vốn là do Thủ Sơn Tông, huống hồ Phương nhị công tử hắn cũng sẽ không tuỳ tiện cãi nhau với người khác.
-Ha ha, chuyện như thế cần gì phải nhao nhao?
Phạm lão tiên sinh cười cười, đưa tay ra một chút, nói:
-Có thể thông cảm được với Thủ Sơn Tông, lúc trước bọn họ ít chăm sóc cho bách tính được, Mộ Kiếm Tông ra tay giúp đỡ, vốn là chuyện tốt. Bây giờ Thủ Sơn Tông mạnh hơn thì bắt đầu quay lại gánh vác trách nhiệm, cũng là chuyện tốt. Về phần điểm công đức, ha ha, bây giờ thiên địa hỗn độn, đại đạo không xương, thời thế lạc loạn, có tầng tầng lớp lớp yêu tà ma quái. Nếu thật sự muốn tích lũy điểm công đức, còn sợ không có chuyện để làm à?
Các vị tông chủ nghe được lời này, nội tâm đều hơi run lên.
Lời nói của lão tiên sinh là thật, bây giờ yêu tà trên thế gian thật sự xuất hiện liên tục, không kể đến những nơi ngoại thành nông thôn mà chính trong thành trì cũng thường xuyên có tà ma sinh sôi, giết không hết nổi, vừa mới giết xong một đám mấy ngày sau tiếp tục lại xuất hiện thêm một đám, muốn lập công đức thì thật sự có rất nhiều cơ hội.
Đương nhiên, lời nói tuy là thật, thế nhưng dám nói lên câu "Thiên địa hỗn độn, đại đạo không xương" thì có lẽ cũng chỉ có vị Phạm lão tiên sinh thẳng thắn cương trực này, người từng mắng triều đình ngay trước mặt Ngoan Thần Vương dám nói ra mà thôi.
Ngay cả Phương Thốn lúc này cũng chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu, cho rằng lão giả này nói rất có đạo lý.
-Ha ha, lão tiên sinh nói chuyện từ trước đến nay đều là nói trúng tim đen, rất có đạo lý...
Mà tại lúc này, tông chủ Cửu Tiên Tông - Yển Vân Tử nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
-Tuy nhiên, giết yêu là giết yêu, long thạch là long thạch, ta hiểu được điều mà Mộ Kiếm Tông - Đàm đạo hữu lo lắng, chúng ta ngũ đại tông... Ha ha, lục đại tông môn, mỗi ba năm một lần đều so công đức nhận long thạch nuôi linh mạch, chuyện này đã thành quy định, bây giờ gần tới kỳ hạn ba năm, các tông đều đã thu được không ít điểm công đức...
Vừa nói xong hắn có chút hơi trầm ngâm, nhẹ giọng nói tiếp:
-Nếu như lúc này bỗng nhiên tăng thêm một Thủ Sơn Tông vậy thì đối với những tông môn khác dường như sẽ có chút không công bằng, cho nên chúng ta cảm thấy nên để Thủ Sơn Tông chờ lần tiếp theo.
Sau khi nghe lời này các tông môn đều gật đầu biểu thị tán đồng.
Số lượng long thạch được phân phối vốn đã có định mức từ lâu, bây giờ bỗng nhiên tăng thêm một nhà vậy những nhà khác phải làm sao bây giờ, lại nói nếu tăng thêm một Thủ Sơn Tông thì không thể chỉ cấp một khối hai khối rồi đuổi đi mà phải chia đều cho người ta. Thế nhưng là nhìn Thủ Sơn Tông bây giờ giống như hai ba con mèo con, công đức chẳng có mấy, coi như chỉ phân cho bọn hắn nửa thành(1) long thạch thì ngũ đại tông môn đều sẽ cảm thấy có chút thua thiệt...
(1)nửa thành = 1 phần 20
Điều này giống như là việc chúng ta bận rộn một mùa chăm sóc hoa màu, lúc chuẩn bị thu hoạch thì có người qua chăm sóc một hôm rồi nói rằng chính mình cũng đã chăm sóc hoa màu, thời điểm thu hoạch cũng muốn được chia một thành, vậy thì trong lòng ngũ đại tông môn không thể nào cảm thấy dễ chịu được.
-Có đạo lý...
-Không sai, ta cũng không phải không muốn chia long thạch với Thủ Sơn Tông, chỉ là trong ba năm nay thì Thủ Sơn Tông xác thực thu được quá ít điểm công đức...
-Nếu là đợi ba năm sau rồi chia cho bọn hắn, ta tuyệt không phản đối...
-...
-...
Thời điểm mấy vị tông chủ gật đầu, Tiểu Từ tông chủ cũng gật đầu theo.
Phương Thốn không khỏi kinh ngạc nhìn hắn một chút:
-Người ta muốn đá ngươi ra mà ngươi còn gật đầu?
Tiểu Từ tông chủ cười:
-Ta cũng không muốn phân chia long thạch cùng bọn hắn lần này.
Phương Thốn:
-...
Làm sao lại có cảm thấy tên này giống loại người yếu đuối không dám tranh vị trí cao hơn với người khác trong các cuộc họp ở kiếp trước như vậy?
Được.
Phương Thốn nhẹ nhàng dựa trên ghế, từ từ khoanh tay.
Nếu người làm tông chủ như ngươi đã không muốn tranh, vậy ta cũng sẽ không tranh, để xem chuyện này sẽ tiếp diễn ra sao.
...
...
-Hừ, lão phu biết nói đến việc này, nhất định sẽ nhiều chuyện.
Thấy phản ứng của mấy vị tông chủ, Phạm lão tiên sinh đợi một lúc rồi hừ lạnh một tiếng khiến các vị tông chủ lập tức đều lập tức ngừng nói.
Lão tiên sinh thần sắc lãnh đạm, nói:
-Các ngươi cũng yên tâm, lão phu đảm nhiệm việc này hơn mười hai năm, đã khi nào các ngươi nhìn thấy lão phu làm chuyện bất bình hay chưa? Lần này ta gọi các ngươi đến đây cũng là để thương lượng với các ngươi. Tất nhiên ta biết được mặc dù gần đây Thủ Sơn Tông có khởi sắc, nhưng chuyện lập công đức thì thật sự quá ít nếu có sánh cùng các ngươi, cho nên ta cũng đã sớm nghĩ ra một điều kiện.
Dứt lời, ánh mắt già nua quét qua tất cả mọi người ở đây, nói:
-Như vậy đi, chúng ta đặt ngưỡng ba mươi vạn công đức với Thủ Sơn Tông, trước khi kết thúc thời hạn ba năm này nếu Thủ Sơn Tông có thể thu được ba mươi vạn công đức, vậy thì lần này sẽ phân phối cho bọn họ nửa thành long thạch, còn nếu là không đủ ba mươi vạn vậy thì liền để bọn hắn đợi ba năm sau, các ngươi thấy được chứ?
-Ba mươi vạn?
Mấy vị tông chủ trong sân cũng nhất thời ngẩn người ra nhìn lẫn nhau, hơi có nghi ngờ.