Chương 302. Lão tiên sinh yên tâm (2)
-Theo lý thuyết thì trong thời gian ngắn như vậy các ngươi muốn thu thập đủ ba mươi vạn điểm công đức sợ rằng cũng không dễ dàng, nhưng bây giờ lại có ba chuyện đại sự này, mỗi một chuyện các ngươi góp sức vào thì đều có thể đạt được không ít công đức, như vậy việc tích lũy ba mươi vạn điểm công đức cũng khá dễ dàng, ngươi cùng Tiểu Từ tiểu hữu nhất định phải ghi nhớ chuyện này.
Nói đến lúc này thì Tiểu Từ tông chủ và Phương Thốn cũng chỉ đành đáp ứng:
-Nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Phạm lão tiên sinh thở dài một tiếng, nhìn qua Phương Thốn nói:
-Nói thật việc ngươi đến quận của ta, lão phu căn bản không nghĩ tới, lúc trước ta còn cảm thấy ngươi hẳn là phải ở Liễu Hồ một thời gian tránh phiền phức. Tuy nhiên nếu ngươi đã tới đây thì hẳn ngươi cũng có lý do của mình. Sau này làm việc phải cẩn thận, làm người phải ngay thẳng, không được học tính tình cứng nhắc của huynh trưởng ngươi, nhưng cũng không thể làm việc mà không có quy củ.
-Ừm?
Lời nói này khiến trong lòng Phương Thốn khẽ động, ngẩng đầu nhìn về phía Phạm lão tiên sinh.
Vị lão tiên sinh này chú ý tới ánh mắt của hắn, cười ha ha, nói:
-Ngươi cũng chớ nên trách việc lão phu nói ngươi, đến huynh trưởng của ngươi ở trước mặt ta cũng chỉ là tiểu bối, ngay cả hắn ta cũng nói đến, chẳng lẽ còn không thể nói được ngươi? Từ sau khi huynh trưởng ngươi xảy ra chuyện, những chuyện ngươi làm ta đều có nghe nói qua, biết rằng thiên tư của ngươi rất tốt, nhưng dù sao cũng còn quá trẻ tuổi, rất nhiều chuyện ngươi không hiểu được, một ít chuyện kỳ thật ngươi đã làm quá rồi.
Phương Thốn hơi nhíu lông mày.
Ý cười của lão tiên sinh không thay đổi, nói tiếp:
-Chuyện khác không nói đến, nhưng trước đó ngươi từng tại thành Liễu Hồ đại khai sát giới, giết không ít người, chẳng lẽ ngươi không biết Đại Hạ của chúng ta cũng có luật pháp hay sao? Mặc dù những kẻ kia đều không có ý tốt với ngươi, nhưng sống chết của bọn hắn đều tự có luật pháp định đoạt, ngươi sao có thể tùy tiện chém giết được?
Phương Thốn nghe xong thì im lặng một lúc rồi bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nói:
-Lão tiên sinh nói rất đúng.
Dừng lại một chút, lại nhẹ giọng cười một tiếng, nói tiếp:
-Có điều tuy ta giết bọn hắn là phạm pháp, như vậy việc bọn hắn len lén xâm nhập Liễu Hồ, thậm chí gây bất lợi cho ta thì không phạm pháp sao?
Ngay sau khi câu nói này được nói ra, không khí xung quanh thoáng cứng đờ.
Mấy vị tông chủ đều là nhìn về phía Phương Thốn, giống như không nghĩ tới Phương Thốn sẽ trực tiếp chống đối Phạm lão tiên sinh như vậy.
-Ha ha, nhìn xem kìa, ta nói hắn hai câu đã khiến hắn không vui.
Vậy mà Phạm lão tiên sinh lại giống như không hề tức giận, ngược lại nói một câu với đám tông chủ khiến mọi người cười ngượng ngùng, sau đó Phạm lão tiên sinh mới nói với Phương Thốn:
-Nếu ngươi đã muốn tìm lý do thì dù làm ra bất cứ chuyện xấu gì đi nữa thì ngươi vẫn sẽ có lý do mà thôi. Vẫn là câu nói kia, làm việc phải cẩn thận, làm người phải ngay thẳng. Không nói chuyện của thành Liễu Hồ nữa, chỉ là sau khi ngươi vừa đến Thủ Sơn Tông mới một tháng mà nghe nói ngươi vì một chuyện nhỏ mà phế bỏ đi một vị đệ tử, chuyện này không thể lại trách lão phu nói ngươi làm việc có chút quá mức nha?
Phương Thốn nhìn về hướng lão giả, cười nói:
-Tin tức của lão tiên sinh thật nhanh nhạy.
Phạm lão tiên sinh nghe thấy lời này thì sắc mặt hơi mất tự nhiên, nhìn chằm chằm Phương Thốn một chút.
Lại chỉ thấy Phương Thốn cười nhẹ.
-Không chịu nghe người khác giáo huấn, điều này ngươi không bằng huynh trưởng của ngươi.
Phạm lão tiên sinh trầm thấp thở dài, dường như không muốn so đo với Phương Thốn, nói:
-Có một chuyện, lão phu cũng không muốn đi khắp nơi nói ra, dù sao huynh trưởng ngươi đã mất, nhưng trước mặt huynh đệ các ngươi thì lão phu là bậc trưởng bối, không thể nhìn các ngươi đi lệch đường được. Năm đó chính là huynh trưởng của ngươi đến chỗ này của ta, lúc ta giảng giải cho hắn thì hắn cũng chỉ có thể thành thành thật thật lắng nghe, bằng không mà nói, năm đó lúc hắn bị Thiên Hành Đạo truy sát không có chỗ trốn, lão phu việc gì phải chịu hung hiểm thay hắn cản lại sát cục này?
Trên mặt Phương Thốn cũng không có biểu lộ, chỉ lẳng lặng nghe.
-Cho nên, thân phận của ngươi khác biệt với người khác, bởi vì có huynh trưởng của ngươi nên người bên ngoài đều kính ngươi, sợ ngươi, nhưng lão phu thì khác.
Phạm lão tiên sinh cười, nhưng khí thế cũng đã tăng thêm mấy phần uy nghi, chăm chú nhìn Phương Thốn, nói:
-Về sau, ngươi cần nhớ kỹ, nếu ngươi không nghe lời khuyên thì người bên ngoài có lẽ không dám mắng ngươi nhưng ta dám mắng ngươi, nếu như ngươi như làm ra chuyện sai lầm thì ta còn có thể đánh ngươi.
Nói xong vẻ mặt lão tiên sinh đột nhiên trầm xuống:
-Ta nói như vậy, ngươi nhớ kỹ chưa?
-...
-...
Mấy vị tông chủ xung quanh đưa ánh mắt nhìn lên khuôn mặt của Phương Thốn, thần sắc hơi mơ hồ.
Mà Phương Thốn ở giữa những ánh mắt nhìn soi mói, đột nhiên tươi cười nói:
-Lão tiên sinh yên tâm, Phương gia ta giỏi nhất là chuyện báo ân cùng trả thù. Nếu có ân với Phương gia ta thì đập nồi bán sắt cũng phải báo ân, còn nếu có thù với Phương gia ta thì cho dù thiên lôi đánh xuống cũng phải báo thù.
Hắn nói xong thì nhìn lại:
-Nói như vậy, lão tiên sinh đã hài lòng chưa?
Bầu không khí trong điện bỗng nhiên trở nên hơi căng thẳng.
Rõ ràng mọi người đều đang cười nói chuyện, nhưng không hiểu vì sao bây giờ lại cảm thấy một bầu không khí ngột ngạt đến khó chịu.
Phạm lão tiên sinh đang nhìn Phương Thốn, Phương Thốn cũng đang nhìn lại Phạm lão tiên sinh.
Hai người bọn họ đều đang cười, nhưng đám tông chủ lại cười không nổi.
Nhất là Tiểu Từ tông chủ, không hiểu sao có cảm giác muốn khóc...
-Ha ha ha ha...
Ý cười trên mặt Phạm lão tiên sinh dần dần rõ hơn, chợt cười to lên, cười nói với Phương Thốn:
-Ngươi đấy, thỉnh thoảng ta cảm thấy ngươi cùng với huynh trưởng của ngươi thật giống nhau, trời sinh can đảm, chẳng sợ gây họa, chỉ là những lời ngươi vừa nói thì chỉ nên nói trước mặt ta thôi chứ đừng có ra ngoài nói loạn trước mặt người khác, ngươi cũng biết đấy bây giờ Phương gia các ngươi... Ha ha, phải cẩn thận nha.
-Ha ha...
Phương Thốn cũng cười theo, nói:
-Ta biết lão tiên sinh cũng không nghiêm túc cho nên mới dám nói thẳng.