Chương 303. Tuyên dương
Nghe hai người bọn họ nói xong, bầu không khí trong điện rõ ràng trở nên rất thoải mái.
Mấy vị tông chủ cũng không có để ý rằng bản thân đã nhẹ nhàng thở phào trong vô thức.
-Tốt.
Phạm lão tiên sinh phất tay áo đứng dậy, nói với mọi người:
-Lần này mời các ngươi tới, cũng là vì nói ba chuyện này, bất luận là yêu tu Quỷ Quan, hay là Khuyển Ma đang tàn phá bừa bãi một phương, hay là giếng linh khí đang khô kiệt kia đều cần các ngươi để ý một chút, lão phu cũng không nói nhiều với các ngươi nữa, trong ba chuyện này cứ mỗi một chuyện được giải quyết thành công lão phu đều có trọng thưởng.
Mấy vị tông chủ nghe vậy đều vội vàng đứng dậy, nói:
-Xin tuân theo chỉ định của lão tiên sinh.
-Các ngươi đều biết đấy, từ trước đến nay lão phu không thích tụ tập đông người bày tiệc rượu gì, cho nên cũng không tiện giữ các ngươi lại, các ngươi tự đi về đi.
Phạm lão tiên sinh nói xong thì quay đầu nhìn Phương Thốn một chút, cười gật đầu rồi chắp tay bước ra khỏi đại điện.
Mấy vị tông chủ thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra, bởi vì mọi người đều hiểu rõ cách làm người của Phạm lão tiên sinh cho nên cũng không để ý việc hắn không giữ mọi người lại bày tiệc rượu, ngược lại mọi người khi ra khỏi biệt viện đều cười nói bàn tán rằng có nên tìm một quán rượu, cùng nhau uống một chén, thưởng thức nhân gian hồng trần.
-Tiểu Từ tông chủ cùng Phương trưởng lão không ngại thì mời cùng đi với bọn ta, vừa hay chúng ta có thể thương lượng ba chuyện đại sự của quận Thanh Giang một phen.
Mặc dù lúc ở trong biệt viện mấy vị tông chủ biểu thị phản đối với việc Thủ Sơn Tông gia nhập hàng ngũ lục đại tông môn, thậm chí nói chuyện còn có chút khó nghe, nhưng sau khi ra khỏi biệt viện thì lập tức thay đổi thái độ, hơn nữa còn rất chân thành.
-Ha ha, chư vị tiền bối đã mời, vãn bối cũng không tiện từ chối, nguyện rót rượu cho chư vị tiền bối.
Sau khi Phương Thốn cùng Tiểu Từ tông chủ liếc nhìn nhau liền cười rộ lên đáp ứng.
Mấy vị tông chủ thấy vậy cũng nhìn nhau cười một tiếng, đạp lên kiếm bay đi, ngược lại hai người Phương Thốn và Tiểu Từ tông chủ thì bước lên phi thuyền ầm ầm bay lên, khuấy động bầu không khí xung quanh, khí thế to lớn, linh khí mờ mịt theo ở sau lưng, mặc dù trong một khoảng thời gian ngắn có lẽ tốc độ của phi thuyền không bằng tốc độ mấy vị tông chủ ngự kiếm, nhưng phi thuyền có ưu điểm là không phải lấy thân thể ra hứng chịu gió sương mưa nắng.
-Chẹp, vị nhị công tử Phương gia này tuổi còn trẻ, quá mức tùy tiện, cảnh núi non thanh tĩnh đã bị hắn hủy rồi.
Xa xa bên trong biệt viện, nhìn thấy phi thuyền kia bay lên không trung, một vị lão nô lớn tuổi bất đắc dĩ than thở.
-Ha ha, dù sao cũng là người trẻ tuổi, không biết đạo lý thu liễm.
Phạm lão tiên sinh ngồi ở trên ghế cười ha ha, khe khẽ lắc đầu.
-Xin lão gia tha thứ cho lão nô lắm miệng nhưng vị Phương nhị công tử này dường như cũng không phải người có tính tình khiêm tốn cùng ham học hỏi, vừa rồi ngài có ý tốt dạy bảo hắn, thuyết phục hắn, ở toàn bộ quận Thanh Giang này chẳng mấy người có được tạo hóa này, thế nhưng là nhìn sắc mặt của hắn tựa như có chút không thích, thật sự là không biết lễ nghĩa.
Lão nô một bên vừa nói vừa lắc đầu, biểu lộ ra dáng vẻ không thích.
Phạm lão tiên sinh nhẹ nhàng lắc đầu, nói:
-Dù sao ta cũng là trưởng bối, sao có thể so đo với hắn mấy việc này?
-Tuy ngài không muốn so đo, nhưng người làm hạ nhân như chúng ta lại nhìn không thuận mắt.
Lão nô kia lắc đầu, khịt mũi coi thường, quay sang Phạm lão tiên sinh than thở nói:
-Phương gia của hắn đừng nói tới hiện tại, cho dù có uy phong như là trước kia thì khi đứng trước mặt ngài đều phải run sợ, ngay cả Phương Xích đều nợ ngài một mạng, càng không nói đến Phương Thốn. Lần sau, nếu hắn vẫn tỏ vẻ bất kính đối với ngài như vậy thì ta nhất định phải giáo huấn hắn một trận.
-Giáo huấn vài câu là được rồi.
Trên mặt Phạm lão tiên sinh cũng lộ ra vẻ từ bi, cười nói:
-Nên cho người trẻ thêm cơ hội.
...
...
Vào tới khoang thuyền, sắc mặt Phương Thốn lập tức hơi trầm xuống.
Lúc này tâm tình của hắn không được tốt.
Cũng là không phải là hắn tức giận hay gì, chỉ là khi gặp vị Phạm lão tiên sinh này hắn có cảm giác không thoải mái. Ở thời đại bùng nổ thông tin như kiếp trước giúp hắn gặp được nhiều sự việc hơn, kinh nghiệm hai đời cộng lại tuy cũng không có đạt đến trình độ lão quái vật, nhưng ánh mắt cũng tinh tế hơn. Có một số việc cũng không cần nói rõ ràng thì trong lòng đã sinh ra một ít trực giác, chỉ là không biết nên hình dung như thế nào thôi.
-Phương nhị công tử có tâm sự?
Tiểu Từ tông chủ nhìn thấy vẻ mặt của Phương Thốn thì chủ động dò hỏi.
-Cũng không có gì, chỉ là vị Phạm lão tiên sinh này, thoạt nhìn thì có vẻ như là một vị tiền bối tính tình chính trực, đức cao vọng trọng...
Tiểu Từ tông chủ nghe xong giật mình, cười nói:
-Biệt danh Thánh Nhân sống này cũng không phải là giả.
Phương Thốn bỗng nhiên quay đầu, nhìn về phía Tiểu Từ tông chủ, nói:
-Ngươi cảm thấy hắn như thế nào?
Không đợi người ta trả lời, hắn lại nói:
-Không phải là lời người khác nói về lão tiên sinh như thế nào, mà là cảm nhận của chính ngươi thấy như thế nào.
Dường như Tiểu Từ tông chủ có vẻ không ngạc nhiên khi Phương Thốn hỏi vấn đề này, hơi trầm ngâm, nói:
-Phạm lão tiên sinh chính là một cao nhân nổi danh về viết chữ, một bút Thần Bia Thể, chữ viết mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, có thể xưng là đệ nhất Ngoan Quốc, có vô số người muốn cầu chữ, vậy nên cái tên Thánh Nhân này được gắn với lão tiên sinh tựa hồ cũng xứng đáng.
-Từ khi lão tiên sinh đảm nhiệm vị trí quận thủ của quận Thanh Giang, quả thực làm việc rất liêm khiết. Lão không ham long thạch của các đại tông môn, cũng không dính đến nữ sắc, lão không có nuôi dưỡng yêu quái, cũng chưa từng nghe nói dưới tay lão bồi dưỡng một vị tán tu nào. Lão không đè ép người dưới trướng, cũng không sợ bề trên, gặp các đệ tử tông môn bình thường cũng sẽ mặt cười khuyên bảo, ở trước mặt Ngoan Thần Vương, cũng có thể thẳng thắn khiển trách, có thể nói toàn bộ Thanh Giang này không ai có thể tìm ra khuyết điểm của lão tiên sinh...
-Điều này càng thú vị.