Chương 304. Tuyên dương (2)
Phương Thốn trên mặt ý cười rõ ràng hơn, chỉ là trên mặt càng cười nhưng mắt càng lạnh.
-Điều này… điều này làm sao lại thú vị?
Tiểu Từ tông chủ tỏ ra dáng vẻ muốn hỏi.
Phương Thốn nhìn thấy bộ dạng nghi hoặc của Tiểu Từ tông chủ, cười nói:
-Ta thấy thành Thanh Giang là một nơi có thể dùng tiền để mua chức quan được, chỉ cần ra giá cao là có thể đoạt được thành Thanh Giang; là một nơi yêu quỷ tà quái hoành hành, chém mãi không hết; là một nơi đất cằn nghìn dặm, bách tính đều là nông dân, số lượng thưa thớt hiếm thấy; là một người chính trực vậy mà ngoại trừ sáu đại tông môn ra, thì các tông môn khác gần hai mươi năm không được phân phối tài nguyên. Mà từ khi ta đi tới nơi này, bất luận tìm ai đến hỏi đều chỉ nghe được một nội dung rằng lão tiên sinh là một vị cương trực công chính, liêm khiết thanh bạch, ghét ác như cừu, đức hạnh không tì vết, không thể tìm ra khuyết điểm…
Hắn vừa nói vừa cười nhìn về phía Tiểu Từ tông chủ, nói:
-Ngươi không cảm thấy chuyện này rất thú vị sao?
Tiểu Từ tông chủ nhất thời ngơ ngẩn, có chút kinh ngạc nhìn Phương Thốn.
Phương Thốn thần sắc lãnh đạm, đột nhiên hỏi:
-Chuyện Phạm lão tiên sinh đã cứu huynh trưởng ta là người phương nào nói?
Tiểu Từ tông chủ hơi giật mình, chần chờ nói:
-Là những năm gần đây thỉnh thoảng nghe nói tới...
Phương Thốn nói:
-Gần đây có phải tăng đột biến không?
Tiểu Từ tông chủ không có nắm chắc, cũng không dám trả lời, nhưng ngược lại Tiểu Thanh Liễu ở bên cạnh bỗng nhiên nói:
-Đúng.
Phương Thốn khẽ gật đầu một cái.
Vẻ mặt của Tiểu Từ tông chủ có chút kinh ngạc:
-Chẳng lẽ Phương nhị công tử đang nghi ngờ...
Phương Thốn nhàn nhạt mở miệng, nói:
-Nếu như việc này là thật, sợ là toàn bộ Đại Hạ đều sẽ có người thảo luận chứ tại sao chỉ có thể lưu truyền ở thành Thanh Giang, người ngoài chưa từng nghe qua, thậm chí ta cũng không có nghe nói qua? Mà càng quan trọng hơn là, ta đã gặp qua thích khách của Thiên Hành Đạo, cũng không cảm thấy vị lão tiên sinh này có bản lĩnh nói một câu có thể khiến bọn hắn thu tay lại...
-Suy đoán này… sợ là không có cơ sở lắm?
-Sao lại không có cơ sở, dù sao huynh trưởng ta cũng đã chết.
Phương Thốn mặt không thay đổi nói:
-Người chết không biết nói chuyện, vậy việc có phải huynh trưởng ta được hắn cứu hay không, có phải vong ân phụ nghĩa hay không đều là do hắn định đoạt.
Tiểu Từ tông chủ cũng không biết phải nói gì nữa.
Lần này tới gặp Phạm lão tiên sinh, ba chuyện đại sự kia cùng với chuyện Thủ Sơn Tông tiến nhập vào hàng ngũ lục đại tông môn mới là chuyện chính, nhưng hắn lại không nghĩ rằng Phương Thốn lại đặt trọng điểm vào lão tiên sinh. Có mấy lời này kỳ thật Tiểu Từ tông chủ cũng không muốn nói nhưng mà Phương gia bây giờ quả thật bốn bề đều là địch, trong mắt nhiều người việc Phạm lão tiên sinh giúp đỡ Phương gia, xem Phương Thốn như là vãn bối của mình đã là sự tình rất tốt rồi, đổi lại là người khác thì sớm đã cảm ơn rối rít, còn hắn bây giờ lại nghi ngờ lão tiên sinh?
Mà coi như nghi ngờ thì làm được gì?
Đây đã là chuyện của mười mấy năm trước, người cũng đã chết rồi, còn có thể hỏi ai đây?
Nói không dễ nghe nhưng cho dù là việc này có thật sự là giả, nhưng ngươi thân là đệ đệ của Phương Xích thì lúc này cũng không thể nói điều gì, chỉ cần ngươi hơi biểu lộ ra một chút nghi vấn chắc chắn những người xung quanh sẽ mắng ngươi té tát.
Coi như trong lòng có điểm nghi ngờ, ngươi có thể làm sao?
Có một số việc dù có mơ hồ thì cũng tốt hơn là phải phân rõ trắng đen...
-Lão tiên sinh là một người khiêm tốn, cũng đã vài chục năm không đề cập tới chuyện lúc trước cứu huynh trưởng nhà ta từ trên tay Thiên Hành Đạo, vậy mà đến lúc huynh trưởng không còn trên trần gian nữa thì mới đột nhiên nhắc tới, hơn nữa làm vẻ không muốn tiết lộ, cũng không tình nguyện để cho người khác biết...
Lúc này Phương Thốn đã nhẹ nhàng mở miệng cười, nói:
-Nhưng không thể làm như vậy được, Phương gia chúng ta luôn luôn là nhớ ân.
-Tiểu Thanh Liễu.
-Công tử, ta ở đây.
-Lão nhân gia ông ta không muốn tuyên dương chuyện này, vậy thì chúng ta thay ông ta đi tuyên dương.
Phương Thốn hơi trầm ngâm, lãnh đạm mở miệng nói:
-Ngươi mau để mấy tên trong tiểu viện đi ra ngoài lan truyền, lão tiên sinh không muốn để quá nhiều người biết chuyện này, chúng ta cũng không thể không biết phép tắc, không những muốn để càng nhiều người biết đến mà còn muốn để cho mọi người tự hỏi rằng bản lĩnh của Phạm lão tiên sinh đến tột cùng đến lớn bao nhiêu, mà ngay cả thích khách của Thiên Hành Đạo cũng phải nể mặt hắn?
Vẻ mặt Phương Thốn trở nên lạnh nhạt:
-Ta ngược lại muốn xem xem sau khi tin tức được lan truyền thì lão tiên sinh sẽ nói gì.
Nghe Phương Thốn an bài xong, Tiểu Từ tông chủ ngạc nhiên đến mức đôi mắt mở tròn xoe.
Hắn cảm thấy có chút không ổn, nhưng lại không biết nên khuyên như thế nào, đành phải giả bộ như mình không nghe thấy gì hết.
Mà Phương Thốn cũng không nhiều lời, chỉ là dặn dò vài câu rồi đưa ánh mắt nhìn Tiểu Từ tông chủ, cười nói:
-Vị Phạm lão tiên sinh này đúng là một người có lòng với bách tính, việc thúc giục các tông môn lập công đức cũng là một chuyện tốt. Chỉ là chuyện giết Quỷ Quan, tru Khuyển Ma, ta cũng có thể hiểu nhưng chuyện của giếng linh khí này, không biết đến cùng là chuyện gì?
-Giếng linh khí?
Nghe thấy cuối cùng Phương Thốn cũng nói trở về chính sự, trong lòng Tiểu Từ tông chủ thả lỏng một chút, hít một hơi thật sâu, sau đó thở dài:
-Phương Thốn công tử hẳn phải biết trên thế gian này có long mạch chứ?
Phương Thốn cười nói:
-Việc này đúng là có biết đến.
Tiểu Từ tông chủ lại nói:
- Long mạch trên thế gian này, nghe nói đều do các tiền bối của Đại Hạ ta thu được từ Vĩnh Dạ Hoang Nguyên, mỗi một đạo long mạch được trồng ở bên trong Đại Hạ đều có thể sinh sôi ra rất nhiều linh mạch. Bất cứ người nào tới gần linh mạch cũng sẽ cảm thấy sinh cơ thịnh vượng, tai thính mắt tinh. Nếu Luyện Khí Sĩ tới gần linh mạch thì tốc độ tu hành sẽ tăng nhanh, mà bách tính bình thường tới gần linh mạch thì sẽ kéo dài tuổi thọ, chữa khỏi bệnh tật.
-Mà những linh mạch này đan xen lẫn nhau trong lòng đất, tựa như rồng có mắt vậy, những linh mạch này cũng thật là có linh nhãn.