Chương 305. Thủ đoạn cay độc
-Phạm lão tiên sinh nói đến giếng linh khí kỳ thật chính là linh nhãn này.
-Trong Ngoan Quốc, mỗi một quận hoặc thành lớn, đều có linh mạch xen lẫn, cũng có giếng linh khí, bên trong đó có linh tuyền, linh tuyền cũng có lúc dâng cao có lúc hạ thấp, mà trách nhiệm lớn nhất của các vị quận thủ chính là trông coi giếng linh khí này. Nếu bên trong giếng linh khí có linh khí dồi dào, linh tuyền dâng trào, thì linh mạch của toàn bộ quận Thanh Giang, cũng đều phát sinh linh khí, không ngừng phát triển. Còn nếu linh khí hạ thấp, thậm chí là khô kiệt, thì sẽ có khả năng sinh sôi ra yêu vật làm hại bách tính, cũng chính là nguyên nhân khiến cho chư vị tông chủ coi trọng chuyện giếng linh khí như thế.
Phương Thốn nghe một hồi, bỗng nhiên nói:
-Lúc nãy có nghe các ngươi nói yêu ma sinh ra quận Thanh Giang rất nhiều, giết mãi không hết, chẳng lẽ cũng là bởi vì cái giếng linh khí này đang khô kiệt? Nhưng mà chỉ là một cái giếng linh khí làm sao lại có thể ảnh hưởng đến việc yêu ma quỷ quái sinh sôi?
-Điều này...
Tiểu Từ tông chủ nghe vậy thì có chút xấu hổ, cười khổ nói:
-Phương nhị công tử à, thời gian ta làm tông chủ Thủ Sơn Tông nói thật cũng chưa dài, mà từ khi ta bắt đầu làm tông chủ trên cơ bản cũng không có dính dáng gì đến đại sự của quận Thanh Giang, chuyện giếng linh khí này...
Phương Thốn giật mình, sau đó nở nụ cười, khoát tay nói:
-Ta hiểu ta hiểu.
Tiểu Từ tông chủ thở dài một hơi, nói:
-Chỉ là Phạm lão tiên sinh cũng coi như là gặp xui xẻo, lão nhân gia ông ta một lòng trông coi cái giếng linh khí này, nhưng từ khi lão tiên sinh nhậm chức thì giếng linh khí này lại cứ liên tục hạ xuống, mà điều này trong mắt các Luyện Khí Sĩ cùng bách tính của quận Thanh Giang cũng chính là lão tiên sinh đảm đương việc này tốt mới khiến cho tốc độ hạ xuống trong giếng linh khí chậm hơn một chút.
-Nếu là người vô lương tâm tới nhậm chức thì e rằng giếng linh khí đã sớm khô kiệt.
Nhìn qua bộ dáng cảm khái của Tiểu Từ tông chủ, Phương Thốn giống như cười mà không phải cười nhìn hắn một cái.
-Chết tiệt, ta cũng chỉ nghe người khác nói như vậy mà thôi...
Tiểu Từ tông chủ thấy ánh mắt của Phương Thốn thì cảm thấy hơi xấu hổ, vội vàng giải thích.
Phương Thốn cười nói:
-Như vậy thì ba nan đề mà Phạm lão tiên sinh cho, Thủ Sơn Tông chúng ta định giải như thế nào đây?
Tiểu Từ tông chủ hơi trầm ngâm, thở dài:
-Nội tình của Thủ Sơn Tông chúng ta bây giờ vẫn có chút nông cạn, không có thời gian mấy năm làm sao có thể tăng tiến đủ thực lực để đi làm mấy nhiệm vụ này. Nhưng hôm nay lão tiên sinh rất quyết liệt phản đối các tông môn khác để cho Thủ Sơn Tông chúng ta một cơ hội, nếu chúng ta không cố gắng hết sức chỉ sợ sẽ phụ lòng tốt của lão tiên sinh.
Phương Thốn ngược lại nở nụ cười, nói:
-Ta thật muốn biết nếu không làm thì lão tiên sinh sẽ làm gì với Thủ Sơn Tông ta...
Hai người đang đối thoại thì Tiểu Thanh Liễu quay đầu lại nói:
-Công tử, Từ tông chủ, chúng ta đến thành Thanh Giang rồi.
Phương Thốn và Tiểu Từ tông chủ cũng không nói nữa, chậm rãi đứng dậy, lúc này phi thuyền đã hạ xuống ở ngoài thành, phía trước chính là thành Thanh Giang, dù là bây giờ đứng trên phi thuyền nhìn từ xa cũng có thể thấy thành này cực kỳ rộng rãi, diện tích bao la, phóng tầm nhìn về phía xa cũng chẳng thấy biên giới, bên trong thì đài cao lầu các nối tiếp nhau, phồn hoa hưng thịnh.
-Người đến là ai, thật to gan...
Vừa mới nhìn tòa thành một lúc thì chợt nghe một tiếng hét lớn vang lên từ trong thành.
Lúc hai người ngẩng đầu nhìn thì nhìn thấy hai gã Luyện Khí Sĩ đằng vân bay lên không trung, một người mặc giáp đen, một người mặc áo xanh, hơi thở mạnh mẽ. Bọn hắn nhíu mày nhìn về phía phi thuyền, thần sắc không tốt, quát:
-Phạm lão tiên sinh có lệnh, bất cứ pháp bảo phi thuyền nào của Luyện Khí Sĩ cũng không thể tự tiện xông vào trong thành quấy rầy bách tính, các ngươi dám hung hăng ngang ngược như vậy?
-Ừm?
Phương Thốn nghe thấy tiếng nói từ ngoài thuyền truyền đến thì cười nói:
-Mới cách thành mấy trăm trượng mà, quy định của quận Thanh Giang nghiêm ngặt như vậy ư?
Một bên Tiểu Từ tông chủ thì hơi ngẩn ra, bỗng nhiên thấp giọng nói:
-Ngươi ngồi trong thuyền, để ta ra ngoài xử lý.
...
...
Lúc này xung quanh thành trì đang có vô số dân chúng ngẩng đầu nhìn lên phi thuyền, cảm thấy như thể đó là một con quái vật khổng lồ bay trên không trung, rất mới lạ. Lúc bọn hắn đang thảo luận sao chiếc phi thuyền kia có thể bay cao như vậy mà không bị rơi xuống thì thấy bỗng nhiên Chưởng Lệnh cùng Văn Thư hiện thân, bay lên không trung hét lớn về phía phi thuyền kia.
Vô số dân chúng khẽ giật mình, sau đó náo nhiệt lên, có người vỗ tay, có người cổ vũ.
Bọn họ nhao nhao tán thưởng:
-Bình thường quy định của Phạm lão tiên sinh rất nghiêm ngặt, cũng không biết mấy người kia từ đâu tới mà lại dám kiêu ngạo ở thành Thanh Giang?
-Nhìn có vẻ bọn hắn sẽ gặp xui xẻo nha?
-...
-...
Mà vào lúc này, Tiểu Từ tông chủ sửa sang lại áo quần một chút, đi tới boong thuyền, xa xa vái chào nói:
-Hai vị đại nhân thứ tội, ta là tông chủ của Thủ Sơn Tông - Từ Văn Tâm, cũng ít khi đến quận Thanh Giang nên không biết quy định, phi thuyền này để ta từ từ đỗ xuống.
-Thủ Sơn Tông?
Nghe được danh tự của một trong lục đại tông môn, vậy mà vị thủ thành của thành Thanh Giang này cũng không để ý tới, hừ lạnh một tiếng, ôm quyền nói với Tiểu Từ tông chủ:
-Từ tông chủ hữu lễ, ngươi cũng đừng trách chúng ta nhiều chuyện, thật sự là Phạm lão tiên sinh từng có lệnh không được để cho Luyện Khí Sĩ quấy rầy bách tính, đừng nói đến Thủ Sơn Tông, coi như là người của thần cung tới thì cũng phải nghe lệnh.
Vẻ mặt Tiểu Từ tông chủ ôn hòa nói:
-Đúng, đúng.
Văn Thư đứng bên cạnh chợt nhìn về phía phi thuyền, nói:
-Trong thuyền chỉ có một mình Từ tông chủ thôi sao?
Tiểu Từ tông chủ cười nói:
-Tất nhiên không chỉ có một mình ta, phi thuyền đang được mấy người ở bên trong điều khiển, đại nhân yên tâm, chúng ta đang đỗ thuyền xuống...
Nói xong liền khoát tay về phía Tiểu Thanh Liễu trong phi thuyền, ra hiệu lui lại.
Lúc này trong khoang thuyền, Tiểu Thanh Liễu bỗng nhiên quay đầu về phía Phương Thốn cười nói.
-Chiêu này của công tử thật mới lạ nha.