Chương 306. Thủ đoạn cay độc (2)
Phương Thốn gật đầu nói:
-Vừa rồi nếu như ta đi ra thì chắc hẳn về sau toàn bộ bách tính của thành Thanh Giang đều sẽ nghe nói đến việc đệ đệ của Phương Xích cưỡi phi thuyền muốn xông vào thành Thanh Giang, kết quả là bị quy định của Phạm lão tiên sinh cưỡng chế, mặt Phương nhị công tử xám như bụi, chỉ có thể lui lại ngàn trượng, nhớ sâu lời giáo huấn. Mà tin đồn Phạm lão tiên sinh lấy quy định giáo huấn vãn bối cũng được người ta tranh nhau truyền tụng, mà vị vãn bối bị giáo huấn này tất nhiên cũng là kẻ vong ơn bội nghĩa.
Tiểu Thanh Liễu cười nói:
-May mà vị Từ tông chủ này hiểu chuyện, lập tức che dấu công tử.
-Một vị tông chủ trẻ tuổi như thế mà có thể làm cho Thủ Sơn Tông không có nội tình gì tồn tại mấy chục năm không ngã, làm sao là kẻ ngốc được?
Việc Tiểu Từ tông chủ nhận ra được vấn đề trong này thật ra cũng không khó, mà đáng nể phục là hắn quyết định rất nhanh, lập tức một thân một mình đi ra ngoài biến phiền toái nho nhỏ này thành hư không, thật sự khiến người ta coi trọng hắn thêm mấy phần.
Mặc dù vừa rồi nói chuyện với hắn, hắn vẫn luôn biểu hiện là cái gì cũng không hiểu.
Nhưng mà nếu không hiểu thật thì sao có khả năng phản ứng nhanh như vậy được?
Mà vào lúc này bên ngoài phi thuyền, dường như hai vị Chưởng Lệnh và Văn Thư có chút không cam tâm, nhưng thấy phi thuyền đã lui thì cũng không tiện nói thêm điều gì, người ta đã nghe lệnh đỗ xuống, chẳng lẽ còn cứng rắn muốn đi vào trong thuyền tìm kiếm?
...
...
"Thủ đoạn của vị lão tiên sinh này thật sự rất cao minh…"
Mà trong phi thuyền lúc này Phương Thốn cũng lẳng lặng suy nghĩ:
"Mấy vị tông chủ kia sau khi ước định tụ tập bày tiệc rượu liền ngự kiếm vào thành từ sớm, mà lúc này cũng chẳng thấy bóng dáng, có lẽ bọn hắn đã đoán được một màn này từ trước cho nên cũng đã sớm tránh đi?"
Nghĩ đến điều này Phương Thốn cười một tiếng:
-Thế gian này quả nhiên không có nhiều kẻ ngốc.
-Không có việc gì lớn...
Mà lúc này, Tiểu Từ tông chủ cũng đã trở về trong khoang thuyền, mặt nở nụ cười nói.
Chỉ là còn chưa nói xong, bỗng nhiên một đạo thần ý kinh người vọt tới khiến toàn bộ phi thuyền chấn động, suýt chút nữa rơi xuống.
Tiểu Từ tông chủ lập tức kinh hãi:
-Còn dám động thủ?
Hắn vội vã quay người lại nhìn, Phương Thốn đứng lên đi tới boong thuyền, giương mắt nhìn lên, không khỏi biến sắc.
Lúc này phía trên thành Thanh Giang xuất hiện một mảnh lửa to như đám mây.
Mảnh lửa này xuất hiện cực kỳ đột ngột, trong chớp mắt dường như giống như thác nước, từ giữa không trung chậm rãi rơi xuống.
Giống như xuất hiện một vùng biển lửa trên không trung vậy.
Bất luận là hai vị Chưởng Lệnh cùng Văn Thư đang ở trên không trung, hay là thủ vệ dưới tường thành hoặc là bách tính bên trong thành, vẻ mặt lúc này đều kinh ngạc, trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mọi người nhao nhao ngửa đầu lên ngơ ngác nhìn dị tượng giữa không trung kia.
-Yêu nhân phương nào, dám ở chỗ này thi pháp?
Thấy dị tượng này, Chưởng Lệnh cùng Văn Thư là hai người phản ứng đầu tiên.
Bọn hắn vừa mới quát lui phi thuyền Thủ Sơn Tông thì có người trực tiếp thi pháp ở trong thành, nhất thời vừa sợ vừa giận, sau tiếng quát chói tai hai người đều nhìn về phía đám mây lửa kia, khí thế toàn thân dâng lên, vội vã bay về phía đó.
Cùng lúc đó, trong thành cũng có tiếng quát giận dữ không ngừng vang lên, có vài vị Thần Tướng cùng thủ vệ nhận ra dị tượng phía trên thành này, lập tức chạy đến.
Bên trong trung tâm tòa thành, tại một tửu lâu nào đó bỗng xuất hiện mấy bóng người bay thẳng lên trời.
Phương Thốn đứng ở boong thuyền lạnh nhạt nhìn, hắn cũng không biết là ai bỗng nhiên kéo tới mảnh mây lửa này, nhưng thời điểm nó xuất hiện quả thật rất trùng hợp. Hai vị Chưởng Lệnh cùng Văn Thư vừa mới nói qua quy định của Phạm lão tiên sinh, ngay cả phi thuyền cũng không cho vào thành, vậy mà đám mây lửa này lại trực tiếp trôi nổi ở ngay phía trên tòa thành, giống như là đang chống đối lại với quy định của lão tiên sinh, có điều người thi pháp này sợ rằng cũng không phải là người tốt.
Tuy Chưởng Lệnh và Văn Thư đều ở đây, năm vị tông chủ của quận Thanh Giang cũng ở nơi này, dám thi pháp ở đây chỉ sợ là đã đá phải thiết bản rồi.
...
...
-Ha ha...
Ngay lúc mọi người đang suy nghĩ thì giữa không trung bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười lạnh.
Theo tiếng cười, trái tim tất cả mọi người đều đập mạnh, giống như là nhận đả kích của một chiếc chùy lớn vậy.
-Dám nói ta là yêu nhân, các ngươi đang nghiêm túc sao?
Phía trên vùng biển lửa kia có giọng nói nhẹ nhàng của một nữ tử truyền đến, mọi người quay đầu nhìn lại thì đều ngây ra.
Chỉ thấy bên trong mảnh hỏa vân kia có một nữ nhân mặc một chiếc áo thêu hoa văn phượng hoàng màu đỏ, đôi chân thon dài chậm rãi đạp trên hỏa diễm, từ từ đi xuống.
Lúc hỏa diễm vừa hiện, sắc trời xung quanh lập tức có vẻ tối đi, mà khi nữ tử này hiện thân thì ngay cả hỏa diễm cũng có vẻ ảm đạm, toàn bộ trời đất tựa hồ cũng ngừng hô hấp, một mảnh yên lặng.
Đôi mắt hờ hững của nàng quét qua trong thành, không khí bỗng nhiên có vẻ nặng nề.
Lúc trước hai tên Chưởng Lệnh cùng Văn Thư bay tới lớn tiếng quát tháo thì bây giờ khí thế bỗng nhiên tan ra như băng tuyết, ngây ngốc đứng một chỗ, mà bọn người Thần Tướng cùng thủ vệ vừa mới từ trong thành lao đến cũng lập tức dừng lại ở giữa không trung.
Vừa nãy năm đạo khí thế trong thành dâng lên, bây giờ cũng lặng lẽ thu liễm lại, giống như là chưa từng xuất hiện.
-Các... Các hạ đến cùng là thần thánh phương nào?
Năm đạo khí tức ở trong thành thì còn có thể thu hồi, nhưng tim của Chưởng Lệnh cùng Văn Thư thì đập loạn.
Vừa rồi nhìn thấy dị tượng, chính là bọn hắn lớn tiếng quát tháo, nhưng bây giờ khi gặp được đối phương thì lập tức cảm thấy khinh khủng.
Đối phương chỉ vừa mới hiện thân đã lập tức để bọn hắn cảm nhận được áp lực như núi. Mà điều làm cho bọn hắn kinh sợ là bọn hắn rõ ràng có thể nhìn thấy nữ tử kia, nhưng lại không cảm ứng được nàng.
Hoặc là nói thần thức của bọn hắn tràn ngập trong không trung nhưng căn bản không có đụng phải nữ tử này một chút nào, giống như là nàng không tồn tại ở mảnh thiên địa này vậy...