Chương 307. Thần Vương Hoàng Thành
Tu vi của nữ tử này cao đến bao nhiêu?
Mấu chốt nhất là tại sao ở thành Thanh Giang lại xuất hiện người có tu vi cao như vậy?
Mà lúc đôi chân trần của nữ tử kia nhẹ nhàng đạp trên đám mây lửa đi xuống thì đám mây lửa hỏa diễm đầy trời kia cũng nhanh chóng thu liễm, cuối cùng hóa thành một con Phượng Hoàng bằng lửa, đôi mắt linh động, lông đỏ như lửa, lẳng lặng bay ở giữa không trung, mà nữ tử áo đỏ kia thì nhẹ nhàng ngồi ở trên lưng phượng hoàng, mắt đẹp như tơ.
Đám hỏa diễm xung quanh Phượng Hoàng lửa nhanh chóng tan đi, sau đó ở nơi chúng tan ra thì xuất hiện một đám nữ quan toàn thân mang cung trang, tóc búi lên, mặc một bộ áo bào màu đỏ, thần sắc từng người lạnh lùng lẳng lặng đứng cạnh Phượng Hoàng.
-Thân mang váy lửa, đầu đội mũ phượng, người này là...
Ngay khi Chưởng Lệnh cùng Văn Thư thấy bộ dáng của nàng, nhất là con Phượng Hoàng được hóa ra từ vô tận hỏa diễm cùng với mấy vị tùy tùng mặt không biểu cảm như tiên tử trên trời cao này thì trong lòng chợt nhớ tới một người, sợ hãi tới mức trái tim suýt chút nữa nhảy ra ngoài, vội vã cúi đầu, không dám nhìn lên nữ tử này, run giọng hành lễ với nàng.
-Các ngươi đứng gần ta như thế làm gì?
Nữ tử đang đứng trên lưng Phượng Hoàng kia nhíu mày lườm bọn hắn.
Nghe thấy lời nói của nàng thì mấy vị nữ quan lập tức nhíu mày, nhẹ nhàng vung tay áo quét tới phía trước.
Theo cái phất tay này, bất kể là Chưởng Lệnh, Văn Thư, hay là đám Thần Tướng cùng thủ vệ vừa mới chạy lên, đều chịu áp lực cực lớn, chật vật lui về phía, một số người tu vi thấp thì đã rơi xuống giữa không trung, đập sập không ít lầu các cùng nhà cửa khiến bách tính bên dưới nháo nhác chạy trốn.
-Bái… bái kiến... Thần Vương điện hạ.
Chưởng Lệnh, Văn Thư cùng với mấy vị Thần Tướng tuy không bị uy áp này quật ngã, nhưng cũng không nhẹ nhõm hơn đám người bị quật ngã kia bao nhiêu, ngược lại như gặp phải đại địch, bọn họ dường như có thể nghe thấy nhịp tim lẫn nhau, từng ngươi vội vàng khom người cung kính vái chào.
Ở Đại Hạ vương triều, trừ phi là gặp phải Thiên, Địa, Quân, Thân, Sư, nếu không thì cũng không yêu cầu cúi chào. Bình thường khi đối mặt với người có thân phận cùng địa vị càng cao thì càng phải khom lưng nhiều hơn. Bây giờ Chưởng Lệnh cùng Văn Thư đã hận không thể trực tiếp khom cả người xuống mặt đất.
Tuy nói là vậy nhưng nếu bọn hắn biểu lộ ra một chút nỗi sợ hãi thôi thì e rằng sẽ chọc giận tới nàng...
Nguyên nhân khiến bọn hắn sợ hãi cũng rất đơn giản, nhìn thấy hoàng văn trên người nữ tử này thì ai cũng đoán được thân phận của nàng mà thôi.
...
...
-Ta… ta biết người này là ai...
Mà trên phi thuyền, lúc Tiểu Từ tông chủ thấy nữ tử này thì cũng không tốn nhiều thời gian đã đoán được thân phận của nàng, cho dù hắn đang đứng trên boong thuyền mà cũng vội vàng cúi người vái chào, thậm chí còn muốn lôi kéo Phương Thốn cùng cúi người hành lễ, đồng thời truyền âm:
-Phương nhị công tử nhất định phải cẩn thận, nữ tử này chính là chủ nhân của Nam Hoàng Thần Quốc, là vị nữ Thần Vương duy nhất của Đại Hạ.
-Chủ nhân của Thần quốc?
Phương Thốn cũng hơi giật mình, lập tức hiểu rõ thân phận của đối phương.
Chủ nhân của Nam Hoàng Thần Quốc, cũng là chủ nhân của Hoàng Thành.
Khi sống ở Liễu Hồ, hắn đã từng nghe nói thanh danh của mấy vị Thần này.
Bên ngoài tiên điện, có hơn một trăm vị Thần Vương, nhưng trong số đó chỉ có bảy vị Thần Vương đứng đầu cai quản bảy lãnh địa lớn nhất.
Bảy vị Hoàng, Lân, Ngoan, Long, Tước, Quỳ, Chúc đều thống trị một phương trời riêng, có vô số Thần Tướng. Trong số bọn họ thì Lân Thần Vương công bằng, Long Thần Vương yêu nữ sắc, Ngoan Thần Vương nhát gan, được một số người xưng là rùa đen rút đầu, mà vị Hoàng Thần Vương này thì được mệnh danh là người yêu thích chém giết nhất trong truyền thuyết.
Thậm chí mặc dù nàng là Thần Vương cao quý, nhưng cũng có người đặt một chữ "Ma" trước tên của nàng.
Mà vấn đề quan trọng nhất là Phương Thốn từng nghe ông chủ Tần nói qua người mà hận huynh trưởng của mình nhất chính là nàng.
Hơn thế nữa lúc ở thành Liễu Hồ còn giết qua một vị thần tướng của nàng...
Nàng đường đường là Thần Vương, làm sao lại xuất hiện ở một nước phụ thuộc nhỏ bé của Ngoan Thần Vương đây?
Chẳng lẽ...
...
...
Trong lúc Phương Thốn đang suy nghĩ thì thấy vị nữ Thần Vương đang ngồi trên lưng Phượng Hoàng kia hơi nghiêng người, lấy tay chống má. Người bình thường làm động tác này sẽ khiến gò má bị bàn tay ép vào, lộ ra vẻ rất khó coi, nhưng khi nàng lấy tay chống má thì lại hiển lộ ra vẻ phong tình vô tận, giống như cả thiên địa đều chỉ xứng làm nền cho nàng vào lúc này.
Mà mấy người đang khom người kia dường như chẳng lọt được vào mắt của nàng.
Nàng không lệnh bọn hắn đứng lên, cũng chẳng lệnh cho bọn hắn rút lui.
-Vừa nãy là ai có gan dám mở miệng bất kính với Thần Hoàng đại nhân?
Ngược lại thần sắc của mấy vị nữ quan bên người nàng tỏ ra nghiêm túc, lạnh lùng nhìn về phía đám người Chưởng Lệnh cùng Thần Tướng.
-Điều này...
Trán của Chưởng lệnh, Văn Thư, một đám Thần Tướng lập tức toát ra mồ hôi hột, toàn bộ thân thể đều căng thẳng.
Vừa rồi… vừa rồi chúng ta cũng không biết người tới là ngươi nha…
Nhưng trước mặt nữ Thần Vương, bọn hắn không ai dám phản bác, cũng chẳng dám giải thích điều gì.
-Là… là tại hạ nói…
Trong không khí tĩnh mịch, vị Chưởng Lệnh kia trực tiếp quỳ xuống, lấy trán chạm đất, run run mở miệng nói:
-Tại hạ Bành Tương không biết là Thần Vương tới, sơ ý mạo phạm, tội đáng chết vạn lần, mong Thần Vương tha thứ, ta… ta nguyện tự cắt lưỡi của mình." Vừa nói xong hắn không chút do dự đưa tay lên, ở giữa ngón tay lóe lên một luồng ánh sáng, đưa vào trong miệng, sau đó một đoạn đầu lưỡi bay ra ngoài rơi xuống mặt đất.
Mọi người xung quanh thấy cảnh này, đã sợ nổi hết da gà, trong nội tâm sinh ra cảm giác rùng mình.
Nhưng thân thể của Bành Chưởng Lệnh vẫn đang run rẩy, dường như sợ rằng như thế vẫn là chưa đủ.
Vị nữ Thần Vương đang tựa vào đám mây lửa này cũng lười nhìn hắn, làm bộ như chẳng nghe thấy gì, mà vị nữ quan bên người nàng thì lạnh lùng lườm đám người một chút, nói:
-Chẳng lẽ còn phải để cho chúng ta chỉ ra từng người sao?