Chương 311. Thiên Hành Đạo
Nữ Thần Vương lặng lẽ uống rượu mà Phương Thốn đưa tới giống như là uống nước vậy, tuy uống rất chậm nhưng lại một khắc cũng không ngừng.
Mà Phương Thốn cũng không hối thúc nàng, ngược lại còn rót ra một chén chậm rãi uống cùng nàng.
Cũng không biết qua bao lâu, nữ Thần Vương thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài khoang thuyền, thấy sao lốm đốm đầy trời. Một lát sau, khóe miệng dường như có chút ý cười, quay đầu nói với Phương Thốn:
-Kỳ thật, dáng dấp của hắn rất giống ngươi, hai huynh đệ các ngươi đều rất đẹp mắt, rất tuấn mỹ, nhưng sự tuấn mỹ của hai ngươi lại không giống nhau. Khuôn mặt của ngươi nhỏ nhắn, dáng dấp đẹp mắt, đoán chừng có thể mê hoặc rất nhiều tiểu cô nương, nhưng vẻ đẹp này trong mắt ta lại hơi mềm mỏng, mà khuôn mặt của hắn mặc dù rất đẹp, nhưng lại có vẻ cứng rắn như nham thạch...
Vừa nói chuyện, thanh âm của nàng đã trở nên có chút nhu hòa, một lát sau mới nói:
-Hắn là một nam nhân chân chính.
-...
Phương Thốn sững sờ: "Ta cũng là nam nhân chân chính đấy…"
Thở dài một tiếng, hắn đành phải mở miệng nhắc nhở:
-Không phải ta muốn hỏi bộ dáng, mà ta muốn hỏi... cách huynh ấy làm người ấy.
-Làm người cái gì cơ?
Nữ Thần Vương quay đầu nhìn Phương Thốn một chút, bỗng nhiên hiểu ra, có chút không cao hứng, nói:
-Con người của hắn là một tên đại ngốc, tuy thực lực của hắn càng ngày càng mạnh nhưng tính tình lại càng ngày càng cố chấp. Hầy, toàn bộ Đại Hạ, ngàn vạn Luyện Khí Sĩ, mỗi người đều có thể sống bình yên, duy chỉ có hắn, rõ ràng là có thể sống tốt hơn bất luận kẻ nào, nhưng hết lần này tới lần khác luôn luôn đi làm chuyện không có kết quả tốt...
Vừa nói chuyện, lông mày nàng vừa nhíu chặt:
-Ngươi nói xem, hắn làm điều này là vì sao?
...
...
-Vì sao...
Phương Thốn đột nhiên không biết trả lời như thế nào, mưu đồ của huynh trưởng nhà mình, chính mình cũng không biết...
-Được rồi, kỳ thật ta biết chuyện ngươi muốn nghe cũng không phải là những chuyện này.
Thanh âm của vị nữ Thần Vương này thấp xuống, qua hồi lâu, nàng mới nhẹ nhàng thở dài, từ từ quay đầu nhìn về phía Phương Thốn, nói tiếp:
-Ta có thể nói cho ngươi biết, huynh trưởng của ngươi là một người rất tốt, tốt với tất cả mọi người.
Dừng lại một chút, nàng bổ sung:
-Ngoại trừ chính bản thân hắn.
Phương Thốn nghe xong, thật lâu sau, mới nhẹ nhàng nhẹ gật đầu.
Nhất thời trong khoang thuyền có chút yên tĩnh, cũng không phải là vì áp lực mà là vì thương cảm.
Phương Thốn không thích bầu không khí này, cười cười bắt đầu chủ đề khác, nói:
-Từ nhỏ huynh trưởng ta đã ra ngoài cầu đạo, tuy là người một nhà nhưng gặp nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Mấy bức thư của huynh ấy gửi về cũng cực ít khi đề cập đến chuyện bản thân gặp phải, cho nên rất nhiều chuyện của huynh ấy là ta nghe người bên ngoài kể đến mới biết được..." Hắn hơi trầm ngâm một chút, nói tiếp:
-Không biết Thần Vương có hiểu rõ về Thiên Hành Đạo chăng?
-Thiên Hành Đạo?
Dường như nữ Thần Vương không nghĩ tới hắn sẽ hỏi điều này, hơi ngưng mi, nói:
-Bọn chúng là một đám mất trí, ngay cả ta còn không sợ.
Phương Thốn nghe được trọng điểm trong lời nói của nàng.
Người bình thường nói về Thiên Hành Đạo, tối đa cũng sẽ chỉ nói là sợ hay không sợ bọn hắn.
Mà vị này nữ Thần Vương lại nói là ngay cả ta bọn hắn còn không sợ...
Rất kiêu ngạo...
-Còn gì nữa không?
-Vấn đề của ngươi thật nhiều.
Vị nữ Thần Vương kia thở dài, nói:
-Đám điên này đã tồn tại rất lâu trước thời đại của ta, rõ ràng chỉ là một đám thích khách mà lại ngày ngày hô hào cái gì mà tham vọng thăng thiên, ý chí lập thiên. Mấy tên điên này cũng để cho người ta rất đau đầu, bọn hắn xác thực đã làm qua một chút chuyện ngoài ý liệu, từ khi Đại Hạ lập quốc đến nay có tối thiểu có ba vị Thần Vương đã vẫn lạc trên tay bọn họ.
-Hả?
Phương Thốn cảm thấy hơi ngoài ý muốn, chuyện này cũng không lưu truyền rộng trong thiên hạ.
Chỉ là nếu mấy tên điên Thiên Hành Đạo lợi hại như vậy thì năm đó huynh trưởng của mình sống sót kiểu gì?
-Kỳ thật ngươi hẳn là muốn hỏi chuyện của huynh trưởng ngươi ở Thanh Giang năm đó phải không?
Nữ Thần Vương nhìn Phương Thốn, khe khẽ lắc đầu, nói:
-Chuyện này kỳ thật ta cũng từng hỏi hắn, không chỉ có ta mà rất nhiều người cũng hiếu kỳ muốn biết, chỉ có điều huynh trưởng ngươi rất ít khi nhắc đến. Nếu có người hỏi thì hắn cũng chỉ lộ ra bộ dạng như một tên ngốc...
Phương Thốn:
-...
Đang nói trôi chảy, tại sao lại bắt đầu mắng chửi người rồi...
-Thực tế cũng có một số lời đồn về sự việc này của huynh trưởng ngươi cùng Thiên Hành Đạo...
Nữ Thần Vương hơi trầm ngâm giống như là đang suy nghĩ, nói:
-Ngươi nghe qua việc tính cách Thiên Hành Đạo rất là quái dị chưa?
Phương Thốn vội vàng ngẩng đầu lên, nói:
-Là sao?
-Tuy bọn chúng thích khách, nhưng có mấy loại người bọn chúng không giết.
Nữ Thần Vương từ từ mở miệng, nói:
-Ví dụ nếu cùng là thích khách của Thiên Hành Đạo thì bọn họ sẽ không giết lẫn nhau.
Phương Thốn ngơ ngác một chút:
-Đây không phải là chuyện hiển nhiên sao?
Nữ Thần Vương nghe vậy, lại lắc đầu, thản nhiên nói:
-Thích khách bình thường, thì đừng nói đến thích khách cùng một tổ chức, thậm chí ngay cả mẫu thân cùng phụ thân mình cũng có thể giết, điều này vốn là số mệnh của thích khách. Nhưng Thiên Hành Đạo lại không phải dạng này, bọn hắn ẩn nấp ở khắp nơi trong thiên hạ, đều có thân phận giả, khi nhận được mệnh lệnh thì sẽ ra tay giết người, nhưng nếu nhận ra đối tượng là người cùng tổ chức thì sẽ lập tức thu tay lại, giết ngược lại người thuê bọn họ.
Phương Thốn nghe vậy thì kinh ngạc nói:
-Làm ăn thế này có ổn không?
-Đừng ngắt lời ta.
Nữ Thần Vương trừng Phương Thốn một cái, sau đó mới chậm rãi nói tiếp:
-Cũng là bởi vì mọi người đều biết quy định này của Thiên Hành Đạo, cho nên có không ít người suy đoán rằng huynh trưởng ngươi đã từng gia nhập Thiên Hành Đạo, thậm chí còn từng là thích khách của Thiên Hành Đạo...
-Từng là thích khách của Thiên Hành Đạo?
Phương Thốn nghe được lời này thì vẻ mặt ngẩn ra, sau đó thốt lên:
-Điều này sao có thể?
Thiên Hành Đạo là tổ chức thích khách, huynh trưởng nhà mình sao có thể đi làm chuyện vì bạc mà giết người kia chứ?
-Rất nhiều người đều cảm thấy chuyện này vô lý, kể cả ta.