Chương 310. Giai nhân Nam Hoàng (2)
-Có thể không quen sao?
Nữ Thần Vương cười nói, thần sắc như có chút đùa giỡn:
-Chẳng lẽ ngươi không biết, ta có thù với huynh trưởng ngươi?
-Đây là lỗi của huynh trưởng ta.
Phương Thốn nhìn xem vị nữ Thần Vương này, cười nói:
-Nếu như ta như gặp nữ tử xinh đẹp như vậy, tuyệt đối sẽ không kết thù với nàng.
Nữ Thần Vương nhìn Phương Thốn, bỗng nhiên cười nói:
-Vậy ngươi có muốn biết ta kết thù oán gì với huynh trưởng của ngươi không?
Phương Thốn hơi ngẩn ra, nói:
-Rất muốn biết, chỉ là không dám hỏi.
Nữ Thần Vương hơi cắn môi đỏ mọng, nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
-Kỳ thật chuyện này cũng có không ít người biết. Bốn năm trước tại tiên điện của Đại Hạ, mấy vị Thần Vương cùng tham gia nghị sự, ta cùng với huynh trưởng ngươi có một ít sự việc bất hòa, thế là cãi nhau rùm beng trên đại điện.
-Từ nhỏ đến lớn ta cũng chưa từng thua thiệt đến thế, liền nghĩ đợi chút nữa mọi người rời đi thì tới đánh hắn một trận. Thế là ta nhịn đến khi bệ hạ rời đi, mấy vị Thần Vương cũng đều rời đi, lúc đó ở trong điện chỉ còn lại ta và huynh trưởng ngươi, ta vội chộp lấy cái nghiên mực, lặng lẽ chạy tới phía sau hắn...
Phương Thốn nghe thì có chút hiếu kỳ:
-Sau đó thì sao?
Nữ Thần Vương bất đắc dĩ thở dài:
-Ta vừa khóc vừa đi ra, cho nên thế nhân đều tưởng rằng huynh trưởng ngươi đánh ta.
-Ồ...
Phương Thốn khẽ lắc đầu cảm thán.
-Kỳ thật cũng không phải, hắn làm sao dám đánh ta?
Nữ Thần Vương nhìn dáng vẻ của Phương Thốn, cười bí hiểm thấp giọng nói:
-Kỳ thật là hắn hôn ta một cái...
-Đệch.
Chén trà trong tay Phương Thốn suýt chút nữa đổ xuống đất, lần này hắn thật sự kinh ngạc rồi.
Nữ Thần Vương lập tức cười vui vẻ, nói:
-Kinh ngạc cái gì, hắn đâu có ngốc mà làm ra chuyện như vậy, ta đùa ngươi thôi.
-Ai da…
Trái tim Phương Thốn chậm rãi thả lỏng.
Nữ Thần Vương bỗng cười nói:
-Kỳ thật là ta hôn hắn một cái.
-Việc này… việc ngươi hôn hắn cũng khiến người khác hoảng sợ đấy…
Phương Thốn buông chén trà xuống, vội vàng lấy khăn lau mấy giọt nước trà bắn lên y phục, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ, lại nhìn thấy vẻ mặt của nữ Thần Vương hơi đắc ý, trong lòng không khỏi ồn ào gào lên: "Không phải các ngươi đang ở thời đại cổ trang hay sao, trong kiếp trước của ta đáng lẽ nữ nhân các ngươi phải giữ mình như ngọc, bị nam nhân liếc mắt qua thì phải xấu hổ trốn đi chứ.
Ngươi đường đường là một vị nữ Thần Vương, vậy mà chủ động đi hôn nam nhân, cái này còn ra thể thống gì?
Còn nữa ngươi vì sao còn tỏ ra bộ mặt tự hào như này?
Ngược lại vị nữ Thần Vương kia nhìn thấy dáng vẻ kinh sợ của Phương Thốn thì càng đắc ý thêm.
-Sau khi hôn xong thì làm gì?
Phương Thốn lau xong nước trà trên y phục, tiếp tục hỏi đến, hiện tại cũng không thiếu thời gian, nhất định phải hỏi kỹ một chút.
-Sau đó?
Nữ Thần Vương nhếch miệng, nói:
-Sau đó mặt hắn đỏ hết cả lên, ha ha, còn giả bộ cái gì, về sau không phải vừa thấy ta là chạy trốn à. Hoàng huynh của ta nhìn ra có điểm không hợp lý nên hỏi ta, nhưng dù sao ta cũng là phận nữ nhi, đương nhiên không thể nói chuyện đó ra, thế là ta nói hắn bắt nạt ta, tên ngốc này cũng không dám phản bác, đành phải gánh lấy chuyện này.
-Chỉ thế thôi?
Phương Thốn nghe xong một mặt bất đắc dĩ.
Nữ Thần Vương kinh ngạc nhìn hắn một chút, nói:
-Chứ còn gì nữa?
Phương Thốn khe khẽ lắc đầu, nghĩ thầm: "Hai người này đều là hai quả bí…"
Hắn cũng không dám nói ra mấy lời này.
Tuy nhiên sau khi nghe được câu chuyện này, Phương Thốn liền hiểu "thù" mà thiên hạ nói tới này bắt nguồn từ đâu...
Đúng là có thù nha, đường đường Hoàng Thần Vương thế mà lại bị Phương Xích "bắt nạt".
Đương nhiên, huynh trưởng nhà mình là bị oan, là huynh ấy bị "bắt nạt".
...
...
-Xem ra Thần Vương hẳn là vô cùng hiểu rõ huynh trưởng ta.
Phương Thốn mỉm cười nhìn về phía vị nữ Thần Vương này.
-Cũng không phải là hiểu rõ, ai có thể hiểu tâm tư của hắn được, tuy nhiên cũng có biết qua một số sự tình sự việc của tên đó.
Nữ Thần Vương lẩm bẩm, sau đó nhìn về phía Phương Thốn, nói:
-Ngươi muốn hỏi cái gì?
-Có rất nhiều chuyện mà ta muốn hỏi.
Phương Thốn cười cười nhìn về phía nàng, khuôn mặt lộ vẻ chăm chú, nói:
-Huynh trưởng ta là dạng người gì?
Nữ Thần Vương lườm hắn một cái, nói:
-Hắn là huynh trưởng ngươi mà ngươi lại không biết hắn là dạng người gì?
Phương Thốn nghe xong thì khẽ lắc đầu, nói:
-Huynh trưởng ta rất ít khi về nhà, số lần ta gặp huynh ấy cũng không nhiều, thỉnh thoảng huynh ấy rảnh thì có gửi thư cho ta, nhưng mà cho dù là ở trong thư thì chúng ta cũng chỉ nói chút chuyện phiếm, còn huynh ấy làm việc gì, gặp phải chuyện gì thì cũng ít khi nói cho ta biết, cho nên... Sự hiểu biết của ta về huynh ấy có lẽ cũng không hoàn chỉnh.
-Thường xuyên gửi thư?
Nữ Thần Vương hơi ngẩn ra, nói:
-Có nhắc đến ta không?
Phương Thốn cười cười, nói:
-Ta ngẫm lại thì hình như...
-Không cần phải nói dối đâu.
Nữ Thần Vương nhếch miệng, nói:
-Với tính tình của hắn, tất nhiên sẽ không nhắc tới.
Phương Thốn nhẹ nhàng thở ra, nói:
-Thần Vương quả nhiên hiểu rất rõ huynh trưởng ta.
Nữ Thần Vương có chút bất mãn trừng Phương Thốn một chút, khiến Phương Thốn cảm thấy hơi bất lực. Huynh ấy không đề cập tới ngươi là chuyện của huynh ấy, ngươi biết huynh ấy sẽ không đề cập tới ngươi là chuyện của ngươi, vậy thì lúc này ngươi trừng ta làm cái gì, cũng không phải là ta bảo huynh ấy không đề cập tới ngươi...
-Nơi này của ngươi không có rượu à?
Dường như vị nữ Thần Vương này đang suy nghĩ về lời nói của Phương Thốn, đột nhiên hỏi.
Phương Thốn giật mình, cười nói:
-Chắc là có vài hũ.
Nữ Thần Vương nói:
-Lấy ra.
-Bao nhiêu?
-Toàn bộ.
-...
-...
Phương Thốn lấy rượu ra, rượu này là của vị chủ nhân cũ của phi thuyền, sau này lúc hắn bán phi thuyền này đi thì cũng không có lấy rượu về, không nghĩ tới lúc này lại có đất dụng võ.
Vốn muốn mang thêm đồ nhắm, nhưng vị nữ Thần Vương này lại trực tiếp mở vò rượu ra, cầm lên chậm rãi rót rượu vào trong miệng rồi thở dài.
Được, nhìn tửu lượng này, chắc là không cần đồ nhắm.
Thế là Phương Thốn suy nghĩ một chút, gọt cho nàng một đĩa trái cây.
...
...
-Huynh trưởng của ngươi...