Chương 312. Thiên Hành Đạo (2)
Nữ Thần Vương thản nhiên nói:
-Nhưng huynh trưởng ngươi cùng Thiên Hành Đạo quả thật có chút chuyện khó nói rõ ràng, lúc ở trong tiên điện, không phải là không có người muốn mượn tay của thích khách Thiên Hành Đạo để giết huynh trưởng ngươi, nhưng kết quả lại không có thích khách Thiên Hành Đạo nào nhận vụ mua bán này, ngược lại còn có người bị phản sát, đơn giản mà nói chính là muốn thuê thích khách đi giết người, kết quả ngược lại là hại chết cả nhà mình...
-Từ những điều này thì lời đồn kia cũng không hẳn là không có căn cứ...
-Điều này...
Phương Thốn không biết phải trả lời thế nào sau khi nghe những lời của vị nữ Thần Vương này.
Đầu tiên, Thiên Hành Đạo này quả là một tổ chức thích khách không có đạo đức nghề nghiệp, thế mà lại giết ngược lại người thuê mình…
Thứ hai, tại sao Thiên Hành Đạo giống như thật sự coi huynh trưởng mình là người cùng tổ chức vậy?
Việc này quá quan trọng, hắn cũng không dám mở miệng lung tung mà trầm ngâm nửa phút, trong đầu suy nghĩ rõ ràng nhiều vấn đề rồi mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nữ Thần Vương, nghiêm túc nói:
-Những lời đồn này có bằng chứng không?
-Nếu có bằng chứng thì không còn là lời đồn nữa, mà là sự thật.
Nữ Thần Vương khẽ thở dài nói:
-Kỳ thật rất nhiều người không tin lời đồn này, bởi vì lý lịch của sư huynh ngươi rõ ràng có thể tra đến, từng bước đi đều quang minh chính đại, đào đâu ra thời gian mà làm thích khách cho Thiên Hành Đạo? Tuy nhiên xác thực là có hai chuyện không thể giải thích được. Chuyện thứ nhất chính là việc có người bởi vì thuê thích khách Thiên Hành Đạo để ám sát huynh trưởng ngươi, kết quả lại bị Thiên Hành Đạo diệt cả nhà...
Thần sắc Phương Thốn ngưng lại, ngẩng đầu lên nói:
-Còn chuyện thứ hai?
Vẻ mặt nữ Thần Vương nghiêm túc, một lát sau mới nói:
-Hình như huynh trưởng ngươi biết được kiếm đạo của Thiên Hành Đạo.
-Kiếm đạo của Thiên Hành Đạo?
Phương Thốn giật mình, câu nói này quả thực để hắn hơi cảm thấy ngoài ý muốn.
-Không sai, đó là một loại kiếm đạo rất lợi hại...
Nữ Thần Vương nhẹ nhàng gật đầu.
Vừa nói chuyện, ngón tay thon dài của nàng vừa đưa lên, nhẹ nhàng chỉ vào giữa lông mày Phương Thốn.
Tuy động tác rất chậm, nhưng trong một thoáng này lại giống như là sinh ra vô tận biến hóa cùng ý cảnh.
Phương Thốn đối mặt với ngón tay này, lại có cảm giác lý trí của mình bị đoạt mất, không thể tránh né.
Giống như một chỉ này vốn là nên đặt ở mi tâm của mình.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng điểm một cái giữa trán Phương Thốn, nữ Thần Vương thu ngón tay về, cười nói:
-Ngươi xem có hiểu không?
Phương Thốn ngạc nhiên, không có vội vã trả lời, mà là yên lặng nhớ lại.
Nhưng rất nhanh liền từ bỏ.
Hắn phát hiện vô luận như thế nào, điều hắn nhớ được cũng chỉ là một chỉ đơn giản như vậy.
Huyền diệu cùng biến hóa trong đó, dường như đều không lưu lại chút nào trong ký ức của hắn.
-Đây chính là một kiếm của huynh trưởng ngươi.
Nữ Thần Vương nhẹ giọng mở miệng nói:
-Tuy nhiên, đây là ta điều động thần niệm nhớ lại, cũng chỉ có thể mô phỏng một chút bộ dáng của chiêu này, khó có được chân ý. Nếu thật muốn xem chiêu kiếm này, thế gian này sợ là cũng chỉ có đệ nhất nhân trong kiếm đạo, người mà đã từng giao thủ với huynh trưởng ngươi, nữ Kiếm Tôn Phi Thăng Đạo có thể trả lời. Nàng với huynh trưởng ngươi bình luận là một kiếm không phải là của nhân gian, mặc dù nhìn thì đường đường chính chính, nhưng bản chất lại cực điểm yêu tà, dường như có cùng nguồn gốc với kiếm đạo của thích khách Thiên Hành Đạo, nhưng ở một mức độ nào đó, thì còn vượt qua cả những thích khách kia.
Phương Thốn cảm thấy vấn đề này rất quan trọng, trầm giọng hỏi:
-Vị nữ Kiếm Tôn kia cũng từng giao thủ với thích khách Thiên Hành Đạo?
-Không phải là nàng giao thủ.
Nữ Thần Vương thản nhiên nói:
-Nàng là vì luyện kiếm nên mới đuổi theo thích khách Thiên Hành Đạo.
Phương Thốn đột nhiên không biết phải trả lời như thế nào.
-Mặc dù nữ nhân kia rất khó ưa, nhưng với kiếm đạo thì lại luôn chăm chú, nàng nhìn ra chiêu thức của huynh trưởng ngươi về bản chất có chút giống với Thiên Hành Đạo, huynh trưởng ngươi cũng không có phủ nhận qua điều này. Một điểm nữa chính là kiếm đạo huynh trưởng ngươi, đủ để so tài với nữ Kiếm Tôn Phi Thăng Đạo, thế nhưng kiếm đạo của hắn là không được ai truyền thừa cho cả...
-Tạo nghệ kiếm đạo thâm sâu, chưa từng nhận qua truyền thừa, về bản chất lại giống với kiếm đạo của Thiên Hành Đạo nhưng lại không học từ chỗ bọn chúng...
-Giải thích như thế nào bây giờ?
-...
-...
Nghe nữ Thần Vương nói, Phương Thốn cũng cảm thấy hồ đồ rồi.
Những việc này, ngay cả hắn cũng nghĩ không thông.
Thế giới này cũng không phải thời đại bùng nổ tin tức như kiếp trước, các loại kiến thức đầy rẫy ở trên mạng. Ở chỗ này bất kể là kiếm đạo, thần thông hay các loại truyền thừa đều được người ta coi là trân bảo, bất kể thực lực của ai cũng đều có thể tìm nguồn gốc, tìm được lai lịch, cho dù huynh trưởng của mình có thiên tư cao đến đâu thì một thân kiếm đạo cũng không thể nào là từ trên trời rớt xuống...
...Chỉ là, dù có như vậy, hắn vẫn không tin huynh trưởng nhà mình có quan hệ với Thiên Hành Đạo.
Vẫn là câu nói kia, hắn tin tưởng huynh trưởng sẽ không phải vì chút ngân lượng mà lại đi giết người.
Đương nhiên, vấn đề này làm cho nữ Thần Vương cùng nhiều cao nhân của Đại Hạ đều không hiểu, vậy nên chính mình cũng không có khả năng hiểu rõ trong thời gian ngắn được.
Có lẽ khi mình có thời gian thì có thể trở về Liễu Hồ một chuyến, hỏi ông chủ quán kia một chút...
...
...
-Kiếm đạo của huynh trưởng ta cao như thế, bản lĩnh tự nhiên cũng không kém...
Phương Thốn trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn nữ Thần Vương, nói:
-Vì sao huynh ấy lại chết?
Nữ Thần Vương quay đầu lại nhìn Phương Thốn.
Nhận thấy ánh mắt của nàng, Phương Thốn cũng không có né tránh, chăm chú nhìn.
Trên mặt Nữ Thần Vương lộ ra vẻ phức tạp, im lặng nửa ngày mới nói:
-Ngươi nghe được nguyên nhân là gì?
Phương Thốn nói:
-Ta nghe nói hắn vì thu phục một đạo long mạch nên xâm nhập vào hoang nguyên, gặp phải vô tận ma vật, chết ở bia giới thứ tư.
Nữ Thần Vương chậm rãi lắc đầu, nói:
-Đều là nói linh tinh.
Thần sắc Phương Thốn trở nên chăm chú, thấp giọng nói:
-Ta muốn biết.