Chương 314. Như lửa, như máu (2)
Phương Thốn nghe xong bất đắc dĩ thở dài, thể diện của huynh trưởng... thật lớn.
-Lão nhị, cố gắng sống cho tốt đi.
Nữ Thần Vương cũng không nói nhiều nữa, áo bào đỏ phiêu đãng, bay ở giữa không trung.
Phương Thốn hướng về phía không trung thi lễ:
-Thần Vương cũng nhất định phải cẩn thận.
Nữ Thần Vương cúi đầu nhìn Phương Thốn một chút, không nói gì nữa, một áng lửa lóe lên, thân hình tan biến giữa không trung.
Phương Thốn đứng ở boong thuyền, nhìn bầu trời đêm cùng mây mù bao phủ, thật lâu sau thấp giọng thở dài.
Mà vào lúc này, một vị nữ Thần Vương mặc áo bào đỏ có thêu hoàng văn đã xuất hiện ở một nơi cách xa phi thuyền hơn trăm dặm, trên đỉnh đầu nàng có vầng trăng thật lớn. Ở phía dưới ánh trăng nàng chậm rãi đạp không mà đi, đi tới, đi tới, khóe mắt nàng đã ướt đẫm, có giọt nước mắt từ trên gương mặt nàng rơi xuống.
Những giọt nước mắt rơi xuống đất liền hóa thành từng hạt châu hình nước mắt màu đỏ.
Như lửa.
Như máu.
Đợi nữ Thần Vương rời đi, Phương Thốn lẳng lặng đứng trên phi thuyền một hồi lâu, sau đó nói:
-Trở về.
Tiểu Thanh Liễu cầm lái phía trước phi thuyền, cũng có nghe thấy nội dung đối thoại của Phương Thốn cùng nữ Thần Vương, nhưng lúc này hắn cũng không hỏi gì. Tuy Phương Thốn không nói gì với hắn, nhưng trong lòng Tiểu Thanh Liễu đã hiểu rõ chuyện này.
Lúc này phi thuyền đang bay nhanh tới thành Thanh Giang, mà trên đoạn đường này, Phương Thốn cũng lẳng lặng đem một chén trà uống hết, trong lòng cũng đã nghĩ xong rất nhiều chuyện như là từ giờ trở đi mình sẽ làm gì, đối phó với sự việc sau này như thế nào.
-Phương trưởng lão, ngươi... Ngươi quả nhiên không có việc gì...
Lúc tới gần thành Thanh Giang, Tiểu Từ tông chủ là người thứ nhất nhìn thấy phi thuyền trở, lập tức vừa mừng vừa sợ, vội vàng bay lên lên phi thuyền, nhìn thấy Phương Thốn bình yên vô sự thì mới thở một hơi, vẻ mặt khẩn trương kia cũng không phải là giả.
-Ngươi lo lắng cho ta?
Phương Thốn cười nhìn về phía hắn.
Tiểu Từ tông chủ vô ý thức gật đầu một cái, nói:
-Nếu như ngươi chết, Thủ Sơn Tông của ta cũng sẽ gặp xui xẻo...
Nói tới đây hắn hơi lúng túng nhìn Phương Thốn cười.
Phương Thốn cười cười, cũng không để ý tới hắn, hắn nghe phía dưới có nhiều tiếng ồn ào thì đi tới boong thuyền nhìn xuống. Kết quả là không chỉ nhìn Tiểu Từ tông chủ mà còn thấy ngũ đại tông chủ cũng đã chạy tới cửa thành, bất quá nhìn dáng vẻ bọn hắn như vậy hẳn là một mực trốn ở trong thành, nhìn thấy Phương Thốn cưỡi phi thuyền bình yên trở về thì mới vội vàng chạy ra đón, hồi hộp quan sát.
Ngoài ngũ đại tông chủ thì bên cạnh cửa thành cũng tụ tập không ít bách tính đều đang dáo dác nhìn. Dù sao vừa nãy khi nữ Thần Vương xuất hiện cùng đám mây lửa dài mấy trăm trượng quả thực kinh động đến toàn bộ bách tính của thành Thanh Giang, tuy nhiên với ham muốn xem náo nhiệt thì cho dù vừa nãy bọn họ đều thấy được dáng vẻ gặp nạn của Chưởng Lệnh cùng các Thần Tướng trong thành, bọn họ vẫn cứ tụ tập tại nơi này quan sát diễn biến tiếp theo.
-Phương nhị công tử, vừa nãy đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này ngũ đại tông chủ nhìn thấy Phương Thốn trên boong thuyền, xác nhận hắn không làm sao thì lập tức đạp mây tiến tới không trung, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng, nhưng bất kể bọn hắn giấu thế nào thì cũng không giấu được vẻ mặt muốn tìm hiểu thực hư kia...
Nghe nói người hận Phương Xích nhất là Hoàng Thần Vương, tại sao nàng lại xuất hiện tại thành Thanh Giang?
Nàng tìm Phương nhị công tử là vì chuyện gì?
Mấu chốt nhất là dựa vào tính tình của nàng thì tại sao bây giờ Phương nhị công tử vẫn còn sống?
Trước đó khi tin tức Phương Xích vẫn lạc được truyền đi toàn bộ Đại Hạ thì mỗi người nói một kiểu, không ít người hiểu chuyện đều suy đoán về cái chết bất thường này, có lẽ đã có vị đại nhân vật nào đó nhất thời kìm nén không được nên xuất thủ với Phương gia, mà người bị suy đoán nhiều nhất chính là vị nữ Thần Vương kia. Với dáng vẻ giương cung bạt kiếm lúc trước của nàng cùng Phương Xích thì nói là sinh tử đại thù cũng không sai lệch lắm...
-Cũng không có gì, cố nhân của huynh trưởng đi ngang qua Thanh Giang nên tìm ta nói mấy câu mà thôi.
Tuy Phương Thốn nhìn thấy vẻ mặt vừa lo lắng vừa hiếu kỳ của ngũ đại tông chủ, nhưng cũng không giải thích gì nhiều, chỉ thuận miệng nói qua nội dung chính.
Hắn biết việc nữ Thần Vương xuất hiện ở quận Thanh Giang cùng mình nói chuyện chỉ sợ rất nhanh sẽ truyền ra ngoài.
Không biết sẽ có bao nhiêu lời đồn, nhưng hắn cũng không muốn giải thích. Vào lúc này dù có tỏ vẻ đáng thương hay là nói khoác lác, mang danh tiếng của nữ Thần Vương tới che chở cho mình thì đều có chỗ tốt. Thế nhưng Phương Thốn hiểu rằng nếu thật muốn biến lần gặp mặt này thành một ưu thế vô hình thì phương pháp tốt nhất ngược lại là không nói gì cả, cái gì cũng không hé nửa lời, khiến cho bọn hắn tự suy đoán.
Bọn hắn suy nghĩ càng nhiều, lợi ích của mình càng rõ ràng.
Nghe thấy câu trả lời nhẹ nhàng của Phương Thốn, sắc mặt mấy vị tông chủ quả nhiên có chút chần chờ, lấy thân phận của bọn hắn, nếu Phương Thốn không muốn nói chi tiết thì bọn hắn cũng không tiện hỏi. Chỉ là thấy thần sắc nhàn nhạt của Phương Thốn thì nghi ngờ trong lòng bọn hắn lập tức tăng thêm mấy phần.
Loại ngờ vực vô căn cứ này cũng có thể nói là cao thâm mạt trắc.
Phần phật...
Ngay khi mọi người mới nói được vài câu, phi thuyền cũng chưa có hạ xuống, thì bỗng nhiên một đám mây xanh xuất hiện từ phía nam, cuồn cuộn tiến tới thành Thanh Giang dưới ánh trăng. Chỉ nhìn đám mây này thì dường như có thể thấy được trong lòng người điều khiển đang rất tức giận và lo lắng, lúc đám mây chỉ còn cách thành mười dặm, một tiếng hét phẫn nộ mơ hồ truyền tới.
-Là ai dám đến thành Thanh Giang của ta làm loạn?
Mấy vị tông chủ nghe thấy lời này thì đều giật mình, cùng nhau nhìn về phía nam, là Phạm lão tiên sinh tới.
Lúc này bách tính đang vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ, cũng nhao nhao ngẩng đầu nhìn về phía không trung thì thấy một đám mây xanh đang bay nhanh tới, trong chốc lát đã chỉ còn cách thành khoảng mười dặm. Lúc này mây xanh tản đi, lộ ra một ông lão tóc tai bù xù, người mặc áo bào, trong tay cầm kiếm, râu bạc bồng bềnh, ánh mắt phẫn nộ, trường kiếm trong tay tỏa ra sát khí.