Chương 315. Nếu vậy thì
-Bái kiến Phạm lão tiên sinh...
Mấy vị tông chủ đều vội vàng hành lễ với hắn, cảm thấy hiếu kỳ, dường như chưa từng thấy qua bộ dáng chật vật như thế này của lão tiên sinh.
-Chưởng lệnh, Văn thư cùng Thần Tướng của quận Thanh Giang đâu?
Vị lão tiên sinh này tiến tới, cũng không để ý tới việc mấy vị tông chủ đang hành lễ, nghiêm nghị hét lớn.
Mà lúc này trong thành liền có mấy đạo thần quang vọt ra, là mấy vị Chưởng Lệnh cùng Thần Tướng đang chạy tới, bay lên không trung trầm mặc hành lễ với Phạm lão tiên sinh, lúc này tạm thời không ai có thể lên tiếng...
Dù có là Luyện Khí Sĩ thì khi bị cắt đầu lưỡi cũng không phải nói mọc lại là lập tức mọc lại được...
-Đáng chết, đáng chết, tất cả các ngươi đều đáng chết.
Mặt Phạm lão tiên sinh đầy vẻ phẫn nộ, nghiêm nghị hét lớn, chỉ tay vào mấy người này nói:
-Ngày bình thường triều đình nuôi các ngươi để làm gì, ngày bình thường lão phu nói với các ngươi như thế nào, thân là Luyện Khí Sĩ phải không sợ kẻ mạnh, bảo hộ bách tính, các ngươi… các ngươi thế mà còn cho phép yêu nữ… nữ tử kia xông đến thành Thanh Giang làm bách tính của chúng ta hoảng sợ, thậm chí còn cho phép nàng cắt đi đầu lưỡi?
Sắc mặt đám người lộ ra vẻ thảm thiết, nhưng không một ai có thể "Giải thích".
-Lão gia bớt giận, lão gia bớt giận...
Mà lúc này, phía nam lại có một đạo kiếm quang vội vã phi đến, trên thân kiếm có một vị lão bộc áo xanh đang đứng, trong tay đang cầm một bộ áo bào, vội vội vàng vàng chạy tới bên người Phạm lão tiên sinh, cầm áo bào phủ lên người lão, dường như giọng nói mang theo niềm lo lắng vô tận nói với những Thần Tướng kia:
-Đến tột cùng các ngươi làm gì vậy, lại cho phép người bên ngoài xông vào thành. Lão tiên sinh vừa mới bế quan tu hành, nghe thấy thành Thanh Giang có chuyện thì lập tức cưỡng ép xuất quan, ngay cả áo bào cũng không kịp mặc, cuống quýt chạy đến thành Thanh Giang, dù sao lão tiên sinh cũng đã có tuổi, mỗi lần cưỡng ép xuất quan đều sẽ khiến nội lực nghịch đảo ngược trở về, ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra?
Hắn vừa nói xong, Phạm lão tiên sinh bỗng nhiên ho kịch liệt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng bị hắn vung tay áo lau đi.
Lão bộc kinh hãi, vội vàng khẽ vuốt lưng lão tiên sinh, đồng thời ném ánh mắt tức giận về phía đám người.
Đám Chưởng Lệnh cùng Thần Tướng lập tức cúi thấp đầu xuống.
Ngay cả năm vị tông chủ đang đứng một bên cũng rất xấu hổ.
Ngược lại dân chúng trong thành thấy một cảnh này thì lập tức nhao nhao nghị luận.
Nói thật dân chúng cũng không bị thương, chỉ có mấy nhà bị sập mà thôi, ngược lại rất vui vẻ xem náo nhiệt. Tuy nhiên lúc này thấy Phạm lão tiên sinh lo lắng cho mình như vậy, tiên sinh tuổi tác đã cao, vừa nghe thấy thành Thanh Giang có chuyện lập tức cầm kiếm chạy đến, tóc không chải, áo bào cũng không khoác, lòng thương yêu bách tính có thể thấy rõ, hiện tại đã có không ít người cảm động nhao nhao quỳ xuống, gào khóc.
-Nhanh, nhanh đi trấn an bách tính.
Phạm lão tiên sinh nghiêm khắc nhìn lão bộc bên người, quát:
-Bất cứ ai bị thương, đều có thể đến quận phủ nhận thuốc, bất cứ tòa nhà nào bị tổn hại, đều để quận phủ tu sửa, bách tính chính là gốc rễ của Đại Hạ ta, mỗi một chuyện đều là đại sự, việc lần này ngươi mà làm không tốt lão phu sẽ chém đầu của ngươi.
Lão bộc kia liên tục nói vâng, ngự kiếm hạ xuống thành.
Nhất thời, thanh âm dân chúng tạ ơn cùng tán thưởng giống như thủy triều dâng lên.
-Phương Thốn hiền chất, ngươi không sao chứ?
Mà đến lúc này, vị Phạm lão tiên sinh kia mới đi lên trên phi thuyền, hơi đánh giá một chút nhẹ nhàng thở ra, tức giận nói:
-Đại Hạ có quy định, Thần Vương thủ quốc, không được tự ý rời khỏi, vậy mà vị nữ... Ài, đường đường Nam Hoàng Thần Vương, thế mà lặng lẽ lẻn vào Ngoan quốc ta, còn ra thể thống gì, quy củ đang ở nơi nào? Luyện Khí Sĩ trong thần cung của Ngoan quốc ta, lúc này cũng đang ở nơi nào?
Một bên nói, một bên an ủi Phương Thốn:
-Ngươi không cần lo lắng, cũng may lần này ngươi không bị làm sao, nếu không dù lão phu có phải đánh tới triều đình, cũng phải vì ngươi đòi một cái công đạo... Về sau ngươi cũng không cần sợ, chỉ cần ngươi không gây chuyện, không phạm sai lầm, thì có lão phu ở đây, xem ai dám động đến ngươi.
Nghe những lời này cùng cảm thụ được sự uy nghi lẫm liệt kia, người xung quanh đều trầm mặc.
Ngũ đại tông chủ lặng lẽ sau quay đầu đi chỗ khác, dường như có chút không muốn nhìn.
Tiểu Từ tông chủ ở gần đó cũng đang cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng đá một đoạn dây thừng ở dưới đất chơi.
...
...
Phương Thốn vừa quay đầu lại thì thấy trên mặt lão tiên sinh có một chút lửa giận còn chưa tán đi cùng với vẻ cương nghị.
Hắn lẳng lặng nhìn một lúc, bỗng nhiên cười.
Nếu vậy thì...
...
...
-Lão tiên sinh tài đức vẹn toàn, vãn bối vô cùng cảm kích...
Ngay trước mặt mấy vị tông chủ xung quanh cùng vô số dân chúng phía dưới, Phương Thốn bỗng nhiên lui lại một bước, nhẹ nhàng vái chào, giọng lớn tiếng cảm khái nói:
-Khi huynh trưởng còn sống thì thường thở dài, cho rằng thân là Luyện Khí Sĩ thì cần không sợ mạnh, không ép yếu, lấy bách tính trong thiên hạ làm gốc, bảo vệ chính nghĩa, xua đuổi tà ma, thì mới có thể xứng đáng với một thân tu vi này. Vãn bối vốn cho rằng nhân vật bậc này trên thế gian hiếm thấy, không nghĩ tới ở quận Thanh Giang lại có một vị lão tiên sinh có phẩm tính như vậy, từ bây giờ thiên hạ to lớn, vãn bối cần gì phải sợ ai đến, chư vị bách tính cũng cần gì phải sợ ai đến?
-...
Nghe được những lời này của Phương Thốn, năm vị tông chủ xung quanh đều sửng sốt.
Tiểu Từ tông chủ càng cảm thấy như là gặp quỷ.
Ngay cả vị Phạm lão tiên sinh kia cũng cảm thấy hơi ngoài ý muốn, dường như không dự đoán được phản ứng này của Phương Thốn.
-Trước mặt bách tính thành Thanh Giang cùng với chư vị tông chủ đây, vãn bối là nói thật.
Đám người kinh ngạc nhìn Phương Thốn dường như là càng nói càng nghiện:
-Thuở nhỏ vãn bối được huynh trưởng dạy rằng luôn phải kính trọng người khác, đặc biệt là các vị tiền bối. Nhưng nói thật thì có một huynh trưởng kỳ tài như vậy ở bên cạnh, vậy thì có bao nhiêu tu sĩ thế gian có thể lọt được vào mắt của ta?