Chương 320. Thủ Sơn đệ tử, trảm yêu trừ ma
Hàn Thạch trưởng lão hít một hơi rồi nói:
-Quả thực cũng không tốt lắm, nhưng ai bảo hắn là tông chủ?
Hai người liếc nhau, tỏ ra dáng vẻ đã giải quyết xong vấn đề.
Phương Thốn:
-...
Bỗng nhiên hắn có chút hiểu ra lúc trước vì sao khi Tiểu Từ tông chủ bán linh mạch cho mình thì lại vui mừng như vậy.
Thật ra cũng có thể lý giải ý nghĩ của hai vị trưởng lão này, trên thực tế ngày hôm qua Tiểu Từ tông chủ cũng nghĩ như vậy. Bây giờ hai vị này cộng thêm Tiểu Từ tông chủ chính là toàn bộ chiến lực cao cấp mà Thủ Sơn Tông có thể đem ra. Mặc dù vị trưởng lão bị điên phía sau núi kia rất lợi hại, nhưng nếu đi qua mời hắn, chỉ sợ còn chưa hàng được yêu thì đã bị ông ta hàng trước rồi.
Bằng hai ba con mèo con này mà muốn đi đối phó với con Khuyển Ma đã chiếm lấy đỉnh núi rồi tự phong mình làm Yêu Vương kia, chỉ có thể nói là lấy trứng chọi đá.
-Ta mời hai vị tới, không phải là để thảo luận việc ai sẽ xuất thủ.
Phương Thốn cười cười, nhìn hai vị trưởng lão, nói:
-Nhưng thật ra là có chuyện khác cần hai vị xuất lực.
-Không phải xuất thủ...
Hàn Thạch trưởng lão nghĩ một lúc, vẻ mặt hơi biến đổi:
-Chẳng lẽ là xuất tiền?
Vẻ mặt Phương Thốn có chút cổ quái, kiềm chế nói:
-Cũng không phải xuất tiền.
Sắc mặt hai vị trưởng lão lập tức dễ nhìn rất nhiều, nói:
-Vậy thì không sao rồi, Phương trưởng lão cứ việc phân phó.
Phương Thốn cười cười, chăm chú nhìn hai vị trưởng lão này, nói:
-Ta muốn hỏi một vấn đề, hai vị trưởng lão biết mắng người chứ?
-Cái gì?
Hai vị trưởng lão Thanh Tùng cùng Hàn Thạch lập tức ngây ngẩn cả người:
-Mắng ai?
Phương Thốn không đáp, chỉ là nói:
-Chỉ cần mắng được thì cho ba viên long thạch, chửi tốt, khiến ta hài lòng thì cho mười viên.
-Mẹ nó.
Hai vị trưởng lão bỗng nhiên đứng lên, suýt nữa làm đổ bàn trà cùng cái ghế.
Bốn con mắt đồng thời nhìn Phương Thốn, thần sắc uy nghiêm, mang theo một cỗ sát khí kinh người.
Phương Thốn bị ánh mắt của bọn hắn dọa đến sợ hãi:
-Có vấn đề gì sao?
-Phương trưởng lão, ngươi có biết hay không, ta tuy là Kim Đan, nhưng là Kim Đan do khắc khổ tu luyện mà thành.
Phú Quý trưởng lão nghiêm túc nói:
-Cho nên, ta bình thường động miệng chứ tuyệt không động thủ, có thể mắng chửi người, chứ không bao giờ đánh nhau.
Kim Ngân trưởng lão cũng lộ ra vẻ mặt nghiêm túc:
-Từ nhỏ tuy mẹ già của ta không cho phép ta đánh nhau, nhưng nàng đã dạy ta binh pháp mắng người, chuyên dùng để mắng người đến chết.
Phương Thốn nổi lòng tôn kính, hành lễ với hai người, việc này, ổn.
...
...
Thời gian ba ngày rất nhanh sẽ đến, lục đại tông môn cùng hẹn nhau ở thành Thanh Giang. Thời điểm đến Ô Nha Sơn chém yêu, tất nhiên Thủ Sơn Tông cũng phải huy động nhân thủ. Trong hai ngày này Tiểu Từ tông chủ có thể nói là bận đến sứt đầu mẻ trán, vừa tuyên bố công đức chiếu của tông môn, vừa xem xét các loại kế hoạch, vừa dùng tất cả biện pháp để nghe ngóng tình hình phía Ô Nha Sơn.
Cuối cùng, hắn huy động toàn bộ Thủ Sơn Tông.
Nhân số tổng cộng có một vị tông chủ, hai vị trưởng lão, cùng 48 vị đệ tử.
Chỉ có từng này.
Tuy Tiểu Từ tông chủ có tính cách rất hiền lành, lúc này cũng đã hận không thể quẳng chén trà trên tay đi...
Đây là muốn đi chịu chết sao?
Mấy ngày nay hắn quả thực tốn không ít đại giới, trên cơ bản đã hiểu rõ tình hình của Ô Nha Sơn. Sau khi con Khuyển Ma kia xuất hiện tại Ô Nha Sơn thì đã làm ra không biết bao nhiêu là đại loạn, nó cùng với những con yêu quái tinh anh kia tuy biết được Luyện Khí Sĩ nhân tộc rất cường đại, nhưng vẫn chẳng kiêng nể gì gây họa khắp nơi.
Con Khuyển Ma này đi tới chỗ nào ăn sạch chỗ đấy, tạo nên yêu phong, cướp giật bách tính, không có chút ý muốn tránh người nào, thậm chí có một cái thư viện gần Ô Nha Sơn, lúc đầu muốn đối kháng với nó cũng bị nó xông thẳng vào.
Viện chủ của thư viện có tu vi Kim Đan cảnh cũng bị nó nuốt, giáo viên cùng học sinh tử thương vô số...
Đây chính là thư viện Đại Hạ.
Hung họa bậc này khiến toàn bộ người của quận Thanh Giang nghe mà rợn cả người.
Hiện nay, Khuyển Ma này đã tự xưng là vua ở Ô Nha Sơn, dưới trướng cũng có mười mấy con Yêu Vương. Cũng tức là nói chẳng cần bàn đến thực lực của con Khuyển Ma kia, chỉ mấy con Yêu Vương dưới trướng nó cũng đã đủ làm người ta sợ hãi rồi.
Thủ Sơn Tông chỉ có chút nội tình cỏn con, làm sao có thể chiến đấu với bọn chúng?
-Rất tốt, rất không tệ.
Phương Thốn từ đi từ núi Ngọc Kính đến, mang theo Tiểu Thanh Liễu, Vũ Thanh Ly bên người, còn tiểu hồ ly thì không mang, không cần con nít tham gia chuyện này.
Tiểu Từ tông chủ sắp khóc lên:
-Có chỗ nào không tệ?
-Tinh thần rất không tệ.
Phương Thốn đánh giá thật sâu một chút, cười nói:
-Có điều các đệ tử mặc áo bào lẫn lộn, pháp bảo cũng không giống nhau, nhìn qua có chút giống tạp quân. Lần này là lần đầu tiên Thủ Sơn Tông chúng ta đi giết yêu ma, cũng nên để bách tính thành Thanh Giang biết đến chúng ta. Tiểu Thanh Liễu, mau phát phần thưởng mà ta đã chuẩn bị cho đệ tử.
Tiểu Từ tông chủ không khỏi ngạc nhiên khi nghe những lời này.
Phương nhị công tử cũng hiểu rõ thực lực hiện tại của Thủ Sơn Tông, vậy mà vẫn dám hứa hẹn đi giết con Khuyển Ma kia, chẳng lẽ đã có chuẩn bị từ trước? Bây giờ trước khi lên đường lại muốn phát phần thưởng, chẳng lẽ lại muốn ban cho mỗi người một món pháp bảo để phòng thân sao?
Mà nghe được lời này, chúng đệ tử cũng rất kích động.
Bọn hắn cũng không hiểu rõ thực lực của con Khuyển Ma kia, chỉ biết là lần này đồng hành cùng ngũ đại tông môn trảm yêu trừ ma, bởi vậy nên áp lực cũng không lớn. Lại thêm Thủ Sơn Tông lần này tự nhiên rất hào phóng, ở công đức chiếu đã nói, chỉ cần tham dự lần trảm yêu trừ ma này là được phát cho 3000 điểm công đức, còn nếu trong đại chiến lập được công thì càng có thêm nhiều điểm tích lũy.
Chuyện tốt như vậy, làm gì có ai không đến?
Bởi vậy lần này ngoại trừ mấy đệ tử đang bế quan hoặc đang bận thì đều đến đông đủ.
Bây giờ còn chưa xuất phát, lại sắp được phát phần thưởng?
Thực sự không biết có bao nhiêu đệ tử đã là kích động đến nhiệt huyết đều tuôn ra.