Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 321. Thủ Sơn đệ tử, trảm yêu trừ ma (2)

Chương 321. Thủ Sơn đệ tử, trảm yêu trừ ma (2)


Sau đó trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Tiểu Thanh Liễu chạy tới chân núi, mang theo một đám chấp sự chở các phần thưởng từ trên phi thuyền xuống, phát cho mỗi vị đệ tử. Trong lòng Tiểu Từ tông chủ cũng tràn đầy mong đợi, không nhịn nổi chạy tới xem thì lập tức trợn tròn đôi mắt, hóa ra cái gọi là phần thưởng này thế mà chỉ là một hộp kiếm cùng với một cái áo choàng mới tinh.
Áo choàng là áo bào trắng, có dây lưng thêu tơ vàng, tay áo lớn, lúc mặc vào người thì vô hình sinh ra khí chất xuất trần, cộng thêm việc đeo sau lưng một hộp kiếm nên có dáng vẻ rất tiên gia.
Mà vật trong hộp kiếm kia thì là phi kiếm.
Có thể cảm nhận được phi kiếm có pháp lực nước cuồn cuộn, rút phi kiêm ra khỏi vỏ thì kiếm quang lóe sáng như mặt trời, chiếu rọi tứ phương.
Tiểu Từ tông chủ nhìn thấy hai vật này, con ngươi co rụt lại một chút, lặng lẽ đi tới bên người Phương Thốn:
-Phương trưởng lão...
-Ừm.
-Áo choàng kia cũng không tệ...
-Quả thật không tệ, mười lượng bạc một chiếc, cái này Thủ Sơn Tông phải thanh toán cho ta.
-Có vẻ như phi kiếm cũng không tệ...
-Quả thật không tệ, pháp khí này mang dáng vẻ tinh xảo, bay lên nhìn rất uy phong... Tông môn cũng phải thanh toán cho ta.
-Những điều này cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là...
Tiểu Từ tông chủ nhịn không được kéo tay áo Phương Thốn hỏi:
-Thế nhưng những thứ này có tác dụng gì đây?
Đừng nói mười lượng, cho dù là một trăm lượng, thì cũng chỉ là áo bào phổ thông, lửa đốt là cháy, các đệ tử mặc thì làm sao đấu pháp được. Còn có phi kiếm kia, cũng rất uy phong, vừa cho pháp lực vào tinh quang lập tức bắn ra bốn phía, người bên ngoài mười dặm còn có thể thấy được, vậy thì lúc xông vào hang ổ của yêu quái, bay trên phi kiếm này thì chỉ sợ địch nhân sẽ lập tức phát hiện ra mình?
-Ngươi đang lo lắng cái gì?
Phương Thốn cũng quay đầu nhìn Tiểu Từ tông chủ một chút:
-Hai vị trưởng lão không có nói cho ngươi biết?
-Không có, thật ra ta cũng nhìn thấy bọn hắn lặng lẽ thương lượng gì đó...
Tiểu Từ tông chủ ngơ ngác nói:
-Nhưng bọn hắn nói đây là đại sự, không muốn nói cho ta biết, sợ ta sẽ cướp công của bọn hắn...
Phương Thốn cũng không nhịn được cười, vỗ vỗ bả vai Tiểu Từ tông chủ, nói:
-Vậy ngươi cứ chờ xem.
Tiểu Từ tông chủ sửng sốt một chút, nói:
-Ngươi cũng không nói cho ta à?
-Dù sao ta cũng là trưởng lão.
Phương Thốn cười nói:
-Ta cùng một nhóm với hai vị tiền bối kia.
Tiểu Từ tông chủ hoàn toàn choáng váng, ngơ ngác nhìn áo bào của Phương Thốn tung bay, thong dong bước lên phi thuyền, thì thấy được hai vị trưởng lão kia lúc này đã sớm đứng trên phi thuyền, vui vẻ đón Phương Thốn, cũng thấy được chúng đệ tử vừa thay một bộ áo bào trắng mới tinh, trên lưng đeo một hộp kiếm màu đen, dưới chân đạp lên phi kiếm sáng chói mắt...
Tại sao bỗng nhiên cảm thấy mình là người ngoài vậy?
...
...
-Đệ tử Thủ Sơn Tông nghe lệnh...
Sau khi mấy người Phương Thốn bước lên phi thuyền, hai vị trưởng lão quát to một tiếng.
Tiên ý bay thẳng lên trời, kiếm quang rả rích, ánh sáng bắn khắp nơi.
-Theo ta rời núi, trảm yêu trừ ma.
Một chiếc phi thuyền bay lên giữa không trung, xung quanh là kiếm quang đầy trời hộ tống.
Vào lúc này không cách nào hình dung được tâm trạng của mấy vị chấp sự và đệ tử ở lại tông.
Phi thuyền như mây đen bay lên không trung, khiến cho mây xung quanh tản ra, trùng trùng điệp điệp bay thẳng ra khỏi núi. Mà 48 vị đệ tử xung quanh thì đều mặc áo bào trắng không tì vết, tay áo bồng bềnh kích phát pháp lực làm cho kiếm quang tỏa ra ánh sáng lóa mắt, tựa như 48 vệt sao băng đang bay theo phi thuyền, thần quang khuấy động, hư không ảm đạm, dường như đang thấy được thần tiên từ trên trời giáng xuống, yêu ma phải mau mau chạy trốn...
Dù là biết rõ áo bào trắng cùng phi kiếm kia cũng không đáng bao nhiêu tiền, nhưng một cảnh này cũng rất kích động lòng người.
...
...
Mà ngay cả người hiểu rõ nguồn gốc của áo bào và phi kiếm là mấy vị chấp sự cùng đệ tử ở lại tông này cũng bị kinh động, thì càng không cần phải nói đến biểu cảm của những người bình thường khi nhìn thấy phi thuyền bay qua. Dọc đường đi, những dân chúng trong thôn trấn kia, vô luận là đang hóng mát tại cửa thôn hay đang bắt cá ven sông, đang ăn cơm bên cạnh cối xay, hay là đang tắt đèn thừa dịp chồng còn đi làm về mà bàn bạc chuyện gì đó...
Tất cả đều bị một cảnh trên trời làm rung động, nhao nhao nhìn lên trời cao.
48 đạo kiếm quang kỳ thật cũng không nhiều, nhưng mỗi một đạo kiếm quang đều cực kỳ sáng, khiến cho người ta một loại cảm giác vô cùng vô tận, tựa như là đang có hàng trăm tu sĩ đồng thời xuất hành. Nhất là khi kiếm quang kia lướt qua không trung thì đều để lại một cái đuôi thật dài, giống như có từng đội từng đội tu sĩ đang ngự kiếm phi hành, mà lúc này kiếm quang lại chiếu sáng phi thuyền to lớn trong màn đêm.
-Đó là cái gì?
-Là Kiếm Tiên, đó là... Kiếm Tiên của Thủ Sơn Tông đi ra?
-Thật nhiều năm chưa từng gặp qua Kiếm Tiên xuất động, các tiên gia này đang muốn đi làm chuyện gì?
-Trời ạ, thì ra Thủ Sơn Tông có nhiều Kiếm Tiên như vậy, hai ngày trước ta còn chạy đến núi của bọn họ để trộm trái cây đây...
-...
-...
Một đường đi qua, lưu lại rất nhiều ánh mắt sợ hãi cùng tiếng bàn luận không dứt.
Không chỉ đám bách tính kia đang bị ấn tượng, ngay cả những đệ tử Thủ Sơn Tông đang bay trên không trung kia cũng đang có chút không nói lên lời. Dù sao ngày bình thường việc phi thiên độn địa đối với mình cũng là bình thường, thế nhưng ngay trước những những người dân bình thường kia thi triển tiểu pháp môn như này thì ít nhiều bọn hắn cũng có cảm giác xấu hổ. Nhưng bây giờ toàn bộ đồng môn đều làm, nếu mình không làm theo thì cũng không được, thế là bọn hắn thúc giục phi kiếm phát ra ánh sáng ngày càng rõ, bay lượn thành hình mấy bông hoa trên bầu trời.
Đương nhiên rực rỡ thì cũng tốt, tuy nhiên có một vấn đề là pháp lực tiêu hao hơi nhiều.
Sau một đêm, khi đến một nơi không có người, đám đệ tử phải hạ xuống nghỉ ngơi, khôi phục pháp lực...
...
...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất