Chương 323. Mất mặt (2)
Bọn hắn đứng tạo dáng trên phi kiếm cũng rất mệt mỏi.
Mà Tiểu Từ tông chủ hỏi qua một lần, thấy xung quanh không có động tĩnh thì hỏi thêm một lần nữa.
Mắt thấy xung quanh vẫn không có người xuất hiện, hắn càng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Mơ hồ cảm thấy những ánh mắt phía dưới thành trì dường như đã có chút nghi hoặc cùng suy nghĩ.
...
...
-Ha ha...
Mà lúc này đám Chưởng Lệnh và thủ vệ ở trong thành đều che miệng cười lạnh.
Hắn lấy giấy bút, viết cho bọn thủ hạ nhìn.
Ghi hai chữ:
-Mất mặt.
...
...
-Vẫn là lão tiên sinh nói chuẩn...
Trong biệt viện ngoài thành, lão bộc nghe đám hạ nhân báo cáo xong thì khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, tán thưởng không dứt.
-Hừ, mấy tông môn kia rất giảo hoạt, bọn hắn sẽ không để một tên tiểu bối định đoạt tất cả đâu.
Phạm lão tiên sinh hừ lạnh một tiếng, nói:
-Chuẩn bị đi, một lát nữa, còn phải để lão phu đi qua chủ trì đại cục thay hắn.
Lão bộc vội vàng đáp ứng.
Hắn hỏi cũng không cần hỏi, ấn định thời gian xuất hành của lão tiên sinh là nửa canh giờ sau.
...
...
-Phương nhị công tử, điều này...
Tiểu Từ tông chủ hỏi qua mấy lần cũng không thấy có người hiện thân, cuối cùng chịu không nổi, quay người trở về phi thuyền.
Vẻ bất lực và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt hắn.
-Trong dự liệu thôi.
Phương Thốn buông chén trà trong tay xuống, cười nói:
-Cũng nên mời cao nhân của Thủ Sơn Tông chúng ta ra sân.
-Cao nhân?
Tiểu Từ tông chủ hơi choáng váng, Thủ Sơn Tông còn có cao nhân?
Làm sao ta lại không biết?
Lúc này bên trong khoang thuyền, Hàn Thạch và Thanh Tùng trưởng lão đã chuẩn bị suốt cả đêm, sát khí sớm đã sắp không kìm nén được, chậm rãi đứng lên, thanh lọc cổ họng một chút, vẻ mặt nghiêm túc.
Vừa chuẩn bị đi ra khỏi khoang thuyền, Tiểu Thanh Liễu tới, nói:
-Hai vị lão tiên sinh đợi chút, công tử có cái này muốn cho các ngươi xem.
Hai người khẽ giật mình, chỉ thấy Tiểu Thanh Liễu mở một cái hộp ra, bên trong là từng viên long thạch óng ánh.
-Công tử nói các ngươi hiểu.
Tiểu Thanh Liễu cười hì hì, đóng nắp hộp lại, lui ra.
Hai vị trưởng lão nhìn chằm chằm cái hộp kia, đột nhiên sát khí trên người tăng lên gấp 10 lần.
-Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
-Trận chiến của Thủ Sơn Tông lớn như thế, sao lại không ai đến vậy?
-Ách… ta có một loại cảm giác như Thủ Sơn Tông đang bị ngũ đại tông môn khác ngó lơ…
Trên không trung của quận Thanh Giang, không khí đã xuất hiện chút xấu hổ, nhất là Tiểu Từ tông chủ của Thủ Sơn Tông gọi hai lần vẫn không có ai hiện thân.
Trước đó vốn là người người lần lượt lên sân khấu, cuối cùng lại trở thành Thủ Sơn Tông đơn độc đứng đó một mình. Sau khi hăm hở một hồi thì giờ chỉ còn cô đơn hiu quạnh, Thủ Sơn Tông vừa nhảy lên thì vô số người reo hò, giờ lại vô cùng lẻ loi…
-Ha ha, chắc thế, dù sao thì cũng là một mạch của Thanh Giang, vẫn phải để một chút chỗ trống chứ!
Mà lúc này, ở trong một tòa nhà cao ở trung tâm quận Thanh Giang cũng đang có mấy người luyện khí sĩ khá mạnh đang ngồi.
Lúc này có mấy vị lão giả đang nhìn chiếc pháp chu lẻ loi trơ trọi giữa không trung kia, cười mà nói:
-Bảo người đi mời Phương nhị công tử trong pháp chu kia xuống đây đi, đợi thêm Phạm lão tiên sinh tới. Đúng lúc bàn bạc xem xem giết Khuyển Ma kia thế nào, công đức lần này cho Thủ Sơn Tông bao nhiêu!
Mọi người nghe xong, lập tức cùng nhau cười nói:
-Mọi người đều biết Thủ Sơn Tông muốn về lại lục tông, cũng hiểu được vị Phương nhị công tử đó lại còn trẻ tuổi, muốn xây dựng thanh danh, nhưng nếu hắn ta thực sự cảm thấy có thể chủ trì được toàn bộ chuyện trừ ma, kiếm công đức một cách đơn giản thì quá là ngây thơ rồi!
-Chủ của lục đại tông môn lại để cho Thủ Sơn Tông làm được điều đó hay sao?
-Ha ha, chắc là sau khi Phương nhị công tử trải qua chuyện này thì cũng hiểu chuyện hơn một chút, sau đó đừng có làm liều khoe mẽ nữa!
Lúc nói những lời này, đã có người muốn phái đồ đệ đi thông báo rồi.
Nhưng ngay vào lúc này, có hai lão giả đang từ trong pháp chu đi ra.
Hai người này, một người thì khô gầy cao lớn, áo bào đen nông rộng, một người thì bụng phệ, đeo vàng đeo bạc, khí chất thì… chẳng ra sao cả, nhưng mà hiện giờ nét mặt đang rất nghiêm túc, nhìn vào cũng thấy rất uy nghi.
Cho dù như thế nào thì cũng có thể luyện được Kim Đan rồi thì pháp lực xung quang thoáng ẩn thoáng hiện, khí tiên thiên thôi động, ẩn hiện xung quanh, tóm lại là có thể lộ ra được vẻ uy nghiêm của mình, đây cũng là tuyệt chiêu sở trường của đám luyện khí sĩ bọn họ.
Đúng lúc bầu không khí đang rất vi diệu, cũng không ai quan tâm đến hai vị trưởng lão kia, chỉ đang quan tâm tính toán của mình, sau đó họ nhìn thấy hai vị trưởng lão đi ra khỏi pháp chu, lập tức bay ra đứng ở trên không trung, đột nhiên hét lên một tiếng lớn:
-Ngũ đại tông môn nghe đây…
Đột nhiên một tiếng nói như sấm rền vang lên, hướng về phía bên trong quận Thanh Giang.
Không biết là có bao nhiêu người bị tiếng hét lớn này dọa cho giật mình, đánh rơi cả bát trong tay.
Soạt! Soạt! Soạt!
Ngay lúc này, có vô số ánh mắt vô thức bị họ hấp dẫn.
-Hai vị này là… trưởng lão của Thủ Sơn Tông?
Mấy vị luyện khí sĩ của đại tông môn đang ngồi trong tiểu lâu kia, họ ngẩng đầu lên nhìn hai người, cũng cảm giác có chút kỳ lạ.
Sau khi Thủ Sơn Tông trong truyền thuyết sa sút thì vẫn còn hai vị trưởng lão, nhưng không có mấy người đã từng gặp qua họ.
Đa số đều là Tiểu Từ tông chủ tự mình xuất đầu lộ diện.
Giờ hai người này…
Ngay lúc ai cũng tràn đầy kinh ngạc, lại thấy vẻ mặt vị Thanh Tùng trưởng lão đầy uy nghiêm, trầm giọng nói:
-Ngũ tông của Thanh Giang ở đâu? Các ngươi chính là đại tông môn của Thanh Giang, hưởng lợi linh mạch, lấy hết sơn tinh thủy tú, cần phải bảo vệ chính đạo, trách nhiệm là an dân, vậy thì nay yêu ma hoành hành, làm hại một phương, đây chính ta lúc ta cầm kiếm trừ ma, là lúc chấn càn khôn chính đạo ta, các ngươi còn dám lẩn trốn không ra?
Chúng bách tính nghe được lời nói này, thần sắc lập tức ngưng trọng, không thể hiểu được toàn bộ nhưng vẫn cảm thấy căm hận sâu sắc.