Chương 325. Chuyện lớn không ổn (2)
Cũng ngay lúc này, bách tính đang phẫn nộ, nộ khí xung thiên, chửi rủa vô cùng hăng hái.
Cứ như là nước, mềm mại vô lực, nhưng khi nổi sóng dữ lại có thể đập vỡ đê điều, phá cả cao lâu!
…
…
-Sao Thủ Sơn Tông lại dám làm chuyện như thế này?
-Đáng ghét, âm hiểm, Thủ Sơn Tông là vì uy tín của bản thân mình, lại cố ý vùi dập chúng ta là đám người bất nghĩa sao?
-Hai lão tặc kia lại dám sỉ nhục người khác như vậy, không sợ người đồng đạo không tha thứ sao?
Các trưởng lão của các tông môn đang ngồi trong cao lâu vốn đang ngồi thảnh thơi, nhàn rỗi, chỉ đợi xem Thủ Sơn Tông làm trò cười, cũng đợi xem họ chịu nhục. Sau đó mời Tiểu Từ tông chủ và Phương nhị công tử của Thủ Sơn Tông đến đây, để cho họ một cơ hội, để cho Thủ Sơn Tông thành thật mà đi theo ngũ đại tông môn, đừng có mà làm loạn nữa. Không ngờ là tình thế đột ngột xoay chuyển như thế này.
Giờ đây đã làm cho rất nhiều người tức giận, đằng đằng sát khí, ước gì có thể đá chết hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông.
-Hỏng rồi…
Mà trong không khí tức giận này, Tu trưởng lão của Vân Hoan Tông là một người thông minh, ông ta đã ý thức được một vấn đề rất đáng sợ, lập tức đứng bật dậy mà nói:
-Nếu như thực sự để cho bọn họ làm loạn nữa, chỉ sợ người không được đồng đạo không tha thứ không phải là bọn họ, mà chính là chúng ta!
-Yêu ma hoành hành như vậy, bách tính sống khổ cực, mắt các ngươi bị mây mù che mất không thấy mặt trời, ngươi không nghe thấy từng trận gió đang toàn lời ai oán vì yêu ma sao?
-Nay các người không ra, bách tính lầm than, đợi đến khi yêu ma cường đại, xâm nhập vào thành mà ăn bách tính ta, vậy thì bách tính làm sao mà sống yên ổn được?
-Nhìn đi nhìn đi, nơi nơi đã bị yêu ma quấy phá thành cái dạng gì rồi, ông trời cũng bị mấy đại tông môn các người làm mất mặt hết rồi, tiếng khóc thảm thiết bên núi Ô Nha đã truyền đến quận Thanh Giang rồi kia, bách tính bên đó sớm muộn gì cũng bị chúng ăn sạch, đến lúc đó thì chúng sẽ chạy thẳng đến thành này mà ăn người, bách tính quận Thanh Giang phải làm sao đây? Chẳng lẽ giờ các ngươi chờ chúng chạy đến trong thành tàn sát khắp nơi rồi mới nhớ đến trừ yêu diệt ma sao?
-...
-...
Trong thành Thanh Giang đã bắt đầu có những tiếng kêu thương tâm, người người đều tức giận, hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông cũng đã khóc ròng ròng, ướt đẫm mặt rồi.
Hai mắt Thanh Tùng trưởng lão đã sớm đầy huyết lệ, một thân bi tráng, giận dữ mà hét lớn:
-Thủ Sơn Tông ta, thế tuy nhỏ nhưng lại chính trực, bảo vệ chính nghĩa, diệt trừ tà ma, ba mươi năm trước Yêu Tôn hoành hành, ba trăm năm trước ác chiến với Quỷ Sầu Nhai, máu đổ thành sông, gần như là đã tuyệt hậu, nhưng giờ đây nghe nói yêu ma tác oai tác quái, nhiễu loạn bách tính thần quốc ta, bọn ta sẵn sàng đứng lên rút trường kiếm, chiến đấu không đội trời chung với yêu ma, còn đám đại tông môn các người, người đông thế mạnh, đoạt hết lợi ích, nổi danh ở Thanh Giang này, mà giờ đến lúc phải trảm yêu trừ mà thì lại dám phá bỏ lời thề mà không xuất hiện, các người không quan tâm đến cái gì là đại nghĩa nữa sao?
Hàn Thạch trưởng lão hét lớn:
-Trước đây Thủ Sơn Tông của chúng ta vì bảo vệ bách tính, suýt nữa thì chết toàn môn, nhưng hôm nay chúng ta vẫn đến đây, đương nhiên không để cho yêu ma quấy nhiễu, mà ngũ đại tông môn các người lại nổi tiếng lừng lẫy, sao con mẹ nó giờ các người lại trốn rồi?
-Đây là kiểu đối nhân xử thế gì vậy?
-Các người đều là đồ khốn…
-Thủ Sơn Tông bảo vệ bách tính, tuyệt đối trường tồn!
-Thủ Sơn Tông này tốt thật đấy, ngũ đại tông môn là cái khỉ gì…
-...
-...
Lúc ban đầu chỉ có hai vị trưởng lão mắng chửi, nhưng bây giờ bách tính toàn thành đã vô cùng tức giận, ồn ào mà mắng chửi, thanh thế như là cuồng phong, người người đều đang phẫn nộ, lòng tràn đầy bi tráng, hình thành một loại tức giận mà không ai dám xem thường.
-Thủ Sơn Tông thật đáng ghét, lại dám dùng thủ đoạn này để đoạt thanh danh, hãm hại ngũ đại tông môn chúng ta là bất nhân bất nghĩa…
Mà lúc này ở trên cao lâu, trưởng lão của ngũ đại tông môn cũng phản ứng lại, sắc mặt vừa tức giận vừa kinh sợ, nhìn thấy hai người trưởng lão của Thủ Sơn Tông đang chửi mắng, đã làm cho thành Thanh Giang nổi lên sóng gió, thực sự là hoang đường, nhưng chuyện đã đến bước này rồi, nhất thời bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ làm cho mọi người càng tức giận hơn, nghĩ nghĩ kỹ thì cảm thấy chuyện này thực sự rất khó giải quyết.
-Phạm lão tiên sinh đâu rồi, lúc này chỉ có ông ấy mới có thể dẹp được việc này thôi…
Nghĩ đến đây, đã có người ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, lập tức căng thẳng mà hét lớn.
…
…
-Lão tiên sinh, Thủ Sơn Tông mê hoặc lòng dân, làm xấu thanh danh người khác, cũng chỉ có ngài lộ diện mới có thể dẹp yên được chuyện này…
Trong biệt viện, lão nô bộc đã phát hiện không đúng, sắc mặt rất kinh hãi mà nhỏ giọng khuyên nhủ.
Nhưng không ngờ là vị Phạm lão tiên sinh này lại không hề có ý gì lộ diện, mà là nghiêng tai lắng nghe, một nụ cười rộ lên trên khuôn mặt.
-Ngươi xem bách tính kia…
Bách tính trong thành đang tức giận ngập trời, chửi rủa ngũ đại tông môn vô sỉ, là rùa đen rụt đầu.
-Ngươi xem lời của họ đi...
Đang có vô số người đang cao giọng hét, khen ngợi Phạm lão tiên sinh đức cao nghĩa dày, chửi đám luyện khí sĩ kia làm trái lệnh của lão tiên sinh thì trời đất khó dung.
Sau đó Phạm lão tiên sinh cười nói:
-Ngươi cảm thấy lúc này ta qua đó, có thích hợp không?
…
…
Giữa một khung cảnh hỗn loạn, ồn ào, bầu trời phía nam lại vắng vẻ, gió mát trời trong, không hề có một bóng người.
-Chẳng lẽ vị Phạm lão tiên sinh kia…
Chợt có một người ý thức được gì đó, sắc mặt khẽ nghiêm trọng lại, âm thầm nghiến răng.
-Thủ Sơn Tông đang thay cho ông ta đánh bóng tên tuổi chứ đâu, bách tính vô cùng tức giận, có phân nửa là bị cảnh tượng yêu ma ăn thịt người dọa sợ, một nửa khác thì chính là vì bất mãn thay cho lão nhân gia, chỉ sợ sau chuyện này Thủ Sơn Tông có được ba phần uy tín, còn bảy phần uy tín đã rơi vào tay lão nhân gia rồi, thời điểm tốt như thế này thì làm sao mà lão xuất hiện giúp dẹp loạn được?