Chương 337. Từng đống xương khô
-Nói thì nói vậy, nhưng cuộc đặt cược của Phương trưởng lão thì sao?
-Trước tiên đừng quan tâm đến chuyện đặt cược!
Phương Thốn cười cười, nói:
-Trước kia điều ngươi lo lắng nhất không phải chính là ngũ đại tông môn muốn đánh nhưng không ra sức, không chịu tận lực trừ yêu sao, hiện tại cũng có thể yên tâm, với cái suy nghĩ đó của bọn họ, e là trên đời này bọn họ chính là những kẻ muốn diệt trừ Khuyển Ma đó hơn ai hết!
Trong lòng Tiểu Từ tông chủ có điều muốn hỏi, chỉ là đã không thể hỏi được nữa.
Lúc trước chặt đầu Khuyển Ma, là để cho Thủ Sơn Tông có cơ hội trở về lục tông, nhưng bây giờ, trong cuộc cá cược kia đã nói rõ, nếu Thủ Sơn Tông thua, cả lục tông chủ động buông tha, thậm chí ngay cả ba trăm long thạch bán linh mạch cũng dựng lên, chém Khuyển Ma kia hay không, còn có liên quan gì chứ? Vụ cá cược này nếu thua, vậy chẳng khác nào Thủ Sơn Tông đã bị xóa tên ở quận Thanh Giang này...
-Trong lòng ta có tính toán!
Phương Thốn cười nhìn Tiểu Từ tông chủ một cái, nói:
-Hiện tại vẫn chưa thể nói cho ngươi biết, nhưng có một điều có thể chắc chắn!
-Bọn họ càng hăng say, vụ cá cược này chúng ta càng thắng chắc rồi!
Tiểu Từ tông chủ sửng sốt một hồi, chắp tay sau lưng rồi đi ra ngoài, thở dài nói:
-Ta cũng mặc kệ, mệt cả người...
Khi lời còn chưa dứt, bên ngoài khoang có đệ tử kêu lên:
-Đã tới Tiểu Thái Xuyên rồi!
Tiểu Từ tông chủ mạnh mẽ đứng ra, thân thể dường như có chút run rẩy.
Mà Phương Thốn thì chậm rãi đứng lên, kẹp một chiếc ô cũ dưới cánh tay, chậm rãi thong thả bước đi, đi tới trên boong thuyền pháp chu, nhìn lướt qua thì thấy được đệ tử của ngũ đại tông môn đều đã tràn lan, từ giữa không trung nhào về phía trước, nhẹ nhàng thở dài.
-Kịch hay bắt đầu rồi!
Tiểu Thái Xuyên, đó chính là một vùng rừng hiểm núi sâu, nằm ở ranh giới của quận Thanh Giang và quận Ô Hà, ước chừng cũng phải ngàn dặm, nhiều thôn dân. Nhưng bây giờ, Phương Thốn đứng trên pháp chu nhìn về phía xa thì thấy nơi này đã trở thành một vùng hoang vắng, ở khắp nơi đều có thể thấy được thôn xóm bị thiêu rụi, ven đường có ruồi bâu đầy xương thối.
Tiếp tục đi về phía trước, thậm chí khi gần đến vùng núi Ô Nha, liền nhìn thấy một loạt núi nhỏ, bất ngờ đó là được xây dựng trên xương cốt của con người, bên trong có mấy cái hộp sọ, vừa nhìn liền biết đó chính là thi thể của trẻ con, thật thê thảm, làm cho người ta vừa nhìn thấy sợ hãi, cảm giác sợ hãi theo bản năng.
-Đây là thủ đoạn yêu ma quen dùng, mượn núi hài cốt này để tuyên bố lãnh địa của mình!
Tiểu Từ tông chủ xuất hiện bên cạnh Phương Thốn, thấp giọng nói:
-Chỉ là, thủ đoạn dã man như vậy, ở Đại Hạ ta sớm đã không còn tồn tại, cũng chỉ có vài yêu ma ở cùng đất yêu ma Nam Cương thỉnh thoảng sẽ dùng thủ đoạn này, nhưng cũng bị luyện khí sĩ của Đại Hạ ta khiển trách. Không ngờ rằng, ở trong lãnh thổ một quận lớn như Thanh Giang của Thần Quốc ta mà cũng có thể xảy ra cảnh tượng thảm thương như vậy...
Phương Thốn từ xa liếc mắt nhìn núi hài cốt kia, thản nhiên thu hồi ánh mắt, nói:
-Ở quận Thanh Giang, đã nghe được sự tàn ác của Khuyển Ma này, nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy, vẫn rất khó cảm nhận được sự hung tàn đáng sợ của yêu ma. Chỉ thấy vùng đất tan hoang, mà không thấy nổi một bóng người, thì càng hiểu được Khuyển Ma ở đây làm loạn đến thế nào, chắc chắn không chỉ một ngày, chỉ là thân thể của chúng ta đang ở trong núi, làm thế nào biết thêm về sự bi thảm của bách tính dưới núi đây?
-Phương trưởng lão, Từ tông chủ, Cát trưởng lão tông ta sai ta đến truyền tin, tiếp tục đi về phía trước, chính là ranh giới của là núi Ô Nha. Những yêu ma kia thật là hung ác, điên cuồng, trận chiến này tuyệt đối không thể để bọn chúng trốn thoát. Lúc này, mỗi đệ tử của lục tông phải tách ra, mỗi người tiến về phía vị trí trận mà bản thân mình muốn. Một khi đã khai chiến thì không thể tự ý rời khỏi vị trí, chạy trốn yêu ma, đó chắc chắn không phải chuyện nhỏ...
Xa xa trong hư không, có một tên đệ tử của Cửu Tiên Tông thân mặc tiên bào lướt trên kiếm đến, hành lễ với Phương Thốn và Tiểu Từ tông chủ ở trên không trung, Lãng Lãng truyền lời xong thì tự động hành lễ, sau đó vội vàng biến mất trong kiếm quang, làm việc cũng khá là dứt khoát, linh hoạt.
-Không cho chúng ta tự tiện rời khỏi trận vị, chính là lo lắng chúng ta sẽ đi cướp thủ cấp Khuyển Ma kia sao?
Tiểu Từ tông chủ thấp giọng nói, sau đó nhìn về phía Phương Thốn một cái, trong ánh mắt tựa như có ý thăm dò.
Phương Thốn giả vờ không nhìn thấy hắn, nói:
-Nên qua đó rồi!
…
…
Nghe thấy một tiếng dặn dò, Tiểu Thanh Liễu lập tức xoay đầu thuyền, hướng về phía tây bắc, mà ở bên ngoài, một đám đệ tử của Thủ Sơn Tông cũng đã tự mình thay áo choàng trắng như tuyết, thu thanh phi kiếm tinh quang sáng chói mắt kia lại... Bọn họ cũng không ngốc, trang phục và vũ khí này khiến người nhìn phải sáng mắt, nhưng thật sự đến khi đại chiến, thì lại chỉ là nhìn thì hay chứ chẳng có ích gì cả, nguy hiểm hơn nhiều.
Mà trong lúc Thủ Sơn Tông chuyển pháp chu, năm đại tông môn khác cũng đã tự mình điều chỉnh phương hướng, nhào thẳng vào các vị trí đại trận, trong đó, chính diện hướng Về phía núi Ô Nha lại là Cát trưởng lão của Cửu Tiên Tông, sau đó lại có một vị trưởng lão họ Lục tiếp viện, cùng với khoảng bảy vị đệ tử thân truyền và hơn ba mươi vị đệ tử bình thường, từng người một dẫm trên mây, cũng chẳng che dấu hành tung, vội vàng lao tới.
-Kẻ nào lớn mật như vậy, dám xông vào sơn môn của Thực Nguyệt Thần Quân chúng ta?
Mây trời gập ghềnh, còn chưa đi đến gần núi Ô Nha giữa những ngọn núi kia thì chợt nghe được một tiếng quát lớn ở phía trước. Chỉ thấy sơn cốc Cổ Mộc Sâm Thiên phía dưới, đột nhiên xuất hiện một ngọn núi Bạch Cốt quỷ khí u ám, từng bộ xương khô xếp chồng lên nhau tạo thành hình dáng của ngọn núi, mà giọng nói kia, chính là được truyền ra từ dưới đáy núi, trông giống như những bộ xương khô bị liếm đến mức sạch sẽ đang nói chuyện.