Chương 348. Nên là chúng ta (2)
Nam tử này thấp giọng than thở, lắc đầu nói:
-Còn nữa, lão tiên sinh chắc không có nghĩ tới, tuy là yêu ma nhưng cũng phải có lai lịch, tất cả đại yêu chung quanh núi cũng không có con nào tự nhiên nhảy ra từ trong hư vô. Duy chỉ có con Khuyển Ma này, làm việc hung ác điên cuồng thì vốn phải rất nổi danh, nhưng cho đến nửa năm trước thì mọi người mới biết đến nó. Nếu như không phải phía sau nó có đại nhân vật, vậy thì nó làm sao có thể đặt chân ở đây, nếu như không phải có quý nhân nuôi nấng, thì nó làm sao có thể có thực lực như vậy?
Con ngươi Phạm lão tiên sinh đã co rụt như mũi kim, quát lên:
-Vậy hắn thật sự là do Thất... Thất điện hạ nuôi?
Nam tử gật đầu, nói:
-Đúng là như vậy, khi tại hạ nghe nói được tin tức này thì lập tức nhận ra có người đang muốn hại lão tiên sinh, không đành lòng nhìn lão tiên sinh bị người khác mượn đao hại người nên lúc này mới mạo muội đến đây bẩm báo, hi vọng lão tiên sinh đừng chọc ra đại họa...
-Cành cạch.
Phạm lão tiên sinh bỗng nhiên đứng dậy, chén trà trong tay đã rơi vỡ nát, nghiêm nghị hét lớn:
-Quả nhiên có người muốn hại ta...
...
...
-Trận đánh cược này, chẳng lẽ chúng ta...
Lúc này xung quanh núi Ô Nha, mấy vị trưởng lão ngũ đại tông môn đều đang rất phấn khởi muốn một mạch giết chết Khuyển Ma khiến cho sắc mặt của Tiểu Từ tông chủ, hai vị trưởng lão cùng các đệ tử Thủ Sơn Tông đều đại biến, khẩn trương nhìn sang phía núi Ô Nha. Chẳng lẽ Khuyển Ma thật sự sẽ bị chém như thế, vậy Thủ Sơn Tông chúng ta...
Mà trên núi Ô Nha, tất cả đệ tử của ngũ tông cùng bách tính cũng đều đang nghẹn họng nhìn trân trối, mặt đầy mong đợi xem một cảnh này.
Khuyển Ma làm nhiều việc ác này, rốt cục sẽ...
Thần thông đã ngưng tụ, lôi đình vạn pháp hội tụ ở giữa không trung, chuẩn bị giết chết con Khuyển Ma này.
Tâm thần của mọi người đều căng thẳng lên.
-Không thể giết.
Nhưng trong khoảnh khắc này, trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một kẽ nứt, một thanh âm dường như đang hoảng sợ hét lên.
Thanh âm này tới cực kỳ đột ngột, trong lòng trưởng lão ngũ tông cũng không khỏi hơi kinh ngạc, vội vàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy trong kẽ nứt kia có một đạo thần quang vọt ra, hóa thành hình bóng một người ở không trung, hình bóng đó vậy mà lại chính là Phạm lão tiên sinh, một vị lão tiên sinh xưa nay bình tĩnh ung dung mà lúc này lại đang lộ ra vẻ mặt kinh hoàng, thậm chí có phần hơi dữ tợn...
Lão vội vã lớn tiếng kêu to:
-Mau mau dừng tay, tuyệt đối không thể giết nó.
-Cái gì? - Trưởng lão ngũ tông kinh hãi.
Phạm lão tiên sinh không tiếc tiêu hao đại pháp lực, chiếu hình bóng của mình tới đây là vì nói điều này?
Điều này... điều này hoàn toàn không có đạo lý...
-Yêu ma này... điều này... người sau lưng con yêu ma này là...
Mà trên không trung, hình bóng của vị Phạm lão tiên sinh kia cũng đang vừa vội vừa giận, nói chuyện lắp ba lắp bắp, lão dường như nhận ra được đem chuyện này nói thẳng ra thì không tốt, nhưng lại không thể không nói, nhất thời hơi khó xử. Bỗng nhiên thần thức lão run lên, một đạo thanh âm vội vã truyền vào trong tai mấy vị trưởng lão.
-Cái gì?
Vẻ mặt nghi ngờ của mấy vị trưởng lão ngũ tông trong nháy mắt lộ ra vẻ hoang mang.
Theo bản năng bọn hắn đều lùi về phía sau một bước, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn về phía con Khuyển Ma kia.
-Nó... nó thế nào lại là... là của người kia...
Nhìn thấy Phạm lão tiên sinh hét lớn, lại nhìn thấy các trưởng lão bỗng nhiên lui lại thì trong lòng đệ tử ngũ tông tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn không rõ chuyện gì đang xảy ra mà lại có thể khiến cho các vị trưởng lão lộ ra vẻ mặt như thế. Bọn họ cảm thấy hơi nóng người, không nhịn được tiến lên hai bước, hận không thể tự mình động thủ, thay các trưởng lão giết nó...
-Mấy vị tiên nhân này... đang nói gì vậy?
Những bách tính được cứu ra thấy mấy vị luyện khí sĩ đều ngừng tay thì giật mình không hiểu.
Chuyện gì đang xảy ra?
Các tiên thân gặp yêu ma, vì sao lại không giết?
-Ha ha... Ha ha...
Ngay cả con Khuyển Ma kia cũng cho là lần này mình chết chắc, nó nhìn thấy những luyện khí sĩ này hoàn toàn không nghe mình nói thì còn tưởng rằng danh dự của vị kia đã không còn tác dụng, bây giờ bỗng nhiên vẻ mặt mấy tên này đại biến khiến cho nó tỉnh ra, khàn giọng cười to:
-Ta biết mà, ta biết các ngươi sẽ không dám giết ta, ha ha, các ngươi ai dám giết ta thì sẽ bị đồ tông diệt môn...
-Thất điện hạ, Thất điện hạ, ta là thú cưng của Thất điện hạ, ai dám đụng ta?
Ô Nha Sơn một mảnh tĩnh mịch, chỉ có thanh âm của nó đang vang vọng.
...
...
-Đây là...
Mà vào lúc này, bọn người Tiểu Từ tông chủ đều chợt quay người, nhìn về phía Phương Thốn.
Trong bụng mỗi người đều dường như có vô số lời nói muốn hỏi, nhưng lại không biết hỏi như thế nào.
-Quả nhiên là như vậy...
Mà vào lúc này, Phương Thốn cầm trong tay một chiếc ô cũ, từ boong thuyền pháp chu chậm rãi đi ra.
Hắn mặc áo bào trắng, dưới ánh mặt trời cực kỳ loá mắt.
Mà giọng nói của hắn, lại dường như có sát ý lạnh lẽo:
-Đệ tử Thủ Sơn Tông, đến lượt chúng ta đi trảm yêu trừ ma rồi...
…
-Đã... Đã xảy ra chuyện gì?
-Vì sao các vị tiên gia bỗng nhiên đều ngừng tay?
Bầu không khí trên núi Ô Nha nhất thời trở nên hơi kì lạ, tất cả bách tính đều đang không hiểu chuyện gì xảy ra.
Các trưởng lão tông môn vừa mới vây quanh Khuyển Ma, hận không thể lập tức chém giết nó, thế mà bây giờ sắc mặt của họ trong nháy mắt trở nên tái nhợt, có thể nhìn thấy sự kinh ngạc và sợ hãi biểu lộ rõ. Thần uy lúc trước bọn họ tỏa ra thì lúc này đã biến mất không thấy gì nữa, từng người giống như là khúc gỗ đứng im nghe Khuyển Ma điên cuồng hét.
-Ha ha, ta đã sớm nói rằng các ngươi đã gây ra đại họa...
-Ta đã sớm nói rằng tại Ô Hà hay là Thanh Giang làm gì có ai dám chọc Thực Nguyệt Thần Quân ta?
Mà con Khuyển Ma kia, lúc đầu trong tiếng cười của nó còn có chút chột dạ, có chút miệng thì cười nhưng lòng thì lo, nhưng theo thời gian dần trôi, nó đã xác định được rằng những trưởng lão tông môn này căn bản không dám làm gì nó, thậm chí cũng có thể bọn hắn dám đến xông đến núi Ô Nha là bởi vì không biết thân phận của nó, thế nên sự sợ hãi trong nội tâm của nó đã tan biến, thay vào đó là lửa giận ngập trời...