Chương 349. Ta họ Phương, đến từ Liễu Hồ
-Đừng nói là các ngươi, ngay cả... ngay cả Thần Vương cũng không dám động... động đến ta...
-Khụ khụ...
Vì quá tức giận nên nó đột nhiên ho dữ dội, một luồng máu đen tanh hôi chảy ra từ mấy cái răng sắc bén, thương thế cực kỳ nghiêm trọng khiến nó suýt chết vì trận ho dữ dội này. Nó vội vàng nuốt xuống một viên Nhân Đầu Đan cuối cùng, cưỡng ép khống chế thương thế của mình, ánh mắt dữ tợn lạnh lùng nhìn xung quanh, dường như muốn thử đứng lên, nhưng khí lực lại không đủ.
Thương thế quá nặng khiến cho viên đan kia hiển nhiên không cách nào khôi phục được thương thế của nó quá nhiều.
-Chờ... các ngươi chờ vết thương của ta lành...
Thế là nó vừa gào thét điên cuồng, ánh mắt vừa nhìn xung quanh, suy nghĩ biện pháp có thể áp chế thương thế của mình một chút.
Chỉ là nó đã dùng sạch sẽ mấy viên Nhân Đầu Đan, bây giờ kiếm ở đâu ra viên mới?
Trong mắt nó đột nhiên lóe lên vẻ hung dữ, nhìn về phía trước.
Thứ nó để mắt tới chính là những bách tính vừa mới được tông môn các đệ tử giải phóng kia.
Những người này vốn được nó nuôi dưỡng để làm huyết thực.
-Ha ha ha ha...
Nó đột nhiên cười ha ha, ánh mắt lộ ra vẻ khát máu, kéo lấy cái chân bị thương bò tới chỗ đám bách tính.
-Soạt...
Đám bách tính vừa mới đi ra khỏi nơi tối tăm, bóng ma trong tâm vẫn chưa có suy giảm, lúc này họ chợt thấy Khuyển Ma để mắt tới chính mình, tuy rằng lúc này nó giống như ngay cả đứng cũng không đứng dậy nổi, nhưng trong lòng đám bách tính đã vô cùng hoảng sợ. Lúc nhìn thấy ánh mắt khiếp người của nó, không biết bao nhiêu người đã sợ hãi khóc lớn lên.
-Tiên nhân... tiên nhân nhanh cứu mạng...
-Khuyển Ma... Khuyển Ma thế mà vẫn còn muốn ăn người...
Những tiên nhân kia nghe thấy bọn hắn kêu khóc thì sắc mặt trở nên tối sầm lại giống như là trời sắp đổ mưa, thế nhưng mắt thấy con Khuyển Ma kia bò tới từng chút từng chút một, đã sắp tiến đến trước mặt bách tính, nhưng cũng không ai dám động đậy...
Có người sắc mặt đã âm u tới cực điểm, giận dữ nhìn về những người xung quanh, nhưng vẫn không dám nhúc nhích.
-Các tiên nhân... các tiên nhân làm gì vậy?
-Yêu ma muốn ăn người, tiên nhân... tiên nhân hẳn là phải chém yêu ma chứ?
Những bách tính này không rõ vì sao các tiên nhân lại thờ ơ, trong lòng sinh ra cảm giác sợ hãi không cách nào hình dung được.
Trong bọn họ có người thì quỳ gối liên tục dập đầu trước mặt các trưởng lão ngũ tông, cũng có người kinh hoàng chạy bốn phía xung quanh.
Thế nhưng dù sao bọn họ cũng đã ở nơi tối tăm không ánh mặt trời rất lâu, cơ thể suy nhược, lại thêm bị khí thế hung ác của Khuyển Ma làm sợ hãi, vậy nên có không ít người ngay cả một bước chân cũng không đi, đứng như trời trồng trên mặt đất, trơ mắt nhìn Khuyển Ma bò đến gần...
Nhìn cự khuyển hung ác kia bò gần tới chỗ mình, thân thể to lớn sắp bao phủ chính mình.
-Điều này... sao có thể như vậy? Sao có thể để yêu ma này ăn thịt người ngay trước mặt chúng ta?
Cuối cùng vẫn là có đệ tử nhìn không nổi, lúc Khuyển Ma kia sắp tới gần dân chúng thì hét lớn một tiếng, tế phi kiếm lên không trung, cắn chặt hàm răng lao về phía Khuyển Ma.
-Xoạt.
Nhưng phi kiếm mà hắn tế lên bỗng nhiên bị một vị trưởng lão đứng cạnh nắm chặt.
-Ngươi không muốn sống nữa rồi?
Vị trưởng lão này đột nhiên xoay người, nghiêm nghị hét lớn với hắn.
Đệ tử này nhìn thấy trưởng lão trừng mắt nhìn mình thì nhất thời kinh sợ, đôi tay đang chuẩn bị niệm pháp quyết đột nhiên run rẩy.
-Nó... nó muốn ăn thịt người...
Dường như đã dùng hết khí lực toàn thân, vị đệ tử này liều mạng kêu lên.
Lúc hắn hô lên câu nói này thì ở ngũ đại tông môn cũng có vô số đệ tử đều nhìn theo, giống như là có vô số các đệ tử đang hỏi.
Trưởng lão đón nhận những ánh mắt này thì trong lòng cũng cảm thấy phiền muộn.
Hắn không dám nhìn thẳng những ánh mắt này, chậm rãi quay đầu lại, nhưng bàn tay nắm phi kiếm lại không buông ra.
-Có nhiều chuyện, các ngươi... cũng không hiểu.
Hắn nói với một giọng vô cùng bất lực, tay áo phất ra pháp lực vô hình bao phủ các đệ tử nhà mình bên trong.
Các đệ tử không ai phản kháng, lúc này trong lòng bọn họ đều đang mê mang.
Sự tức giận bởi vì bi phẫn mà sinh ra kia lúc này đã tan thành mây khói.
...
...
-Ha ha, ha ha, quả nhiên các ngươi vẫn rất thông minh, không dám đụng đến ta...
Mà con Khuyển Ma kia vừa nãy thấy có đệ tử tông môn muốn động thủ thì cũng giật mình, nhưng sau đó lại nhìn thấy mấy tên đệ tử bị trưởng lão quát lui thì lập tức yên tâm, nghiêm nghị cười lớn. Lúc này mặc dù nó không đứng dậy nổi, nhưng lại uy phong hơn bao giờ hết, nó dùng thêm sức bò tới phía đám bách tính, thậm chí trong miệng còn không ngừng kêu to.
-Nhanh, ta cần huyết thực để áp chế thương thế, các ngươi...
-Nếu như muốn ta tha thứ cho các ngươi thì còn không mau mang dân chúng nhét vào trong miệng ta?
Nghe thấy lời nói của Khuyển Ma, mấy vị trưởng lão của ngũ tông đều đau khổ nhắm mắt lại.
Bọn hắn cũng không làm như lời Khuyển Ma nói, vào lúc này chỉ thống khổ nhắm mắt mà thôi.
Mà con Khuyển Ma kia đương nhiên cũng không thật sự nghĩ bọn hắn sẽ làm như vậy, nó chỉ đang phát tiết tức giận trong lòng, sau đó bò qua chỗ đám bách tính đang đứng như trời trồng, vừa chọn huyết thực vừa nghĩ sau khi chữa khỏi vết thương thì nên làm gì...
Xem ra mình cũng không cần thiết suốt ngày ở trên núi, thử vào trong thành xem thế nào?
Hoặc là vào chính những tông môn này xem thế nào?
Nghĩ như vậy, trong ánh mắt của nó lộ ra ý cười tàn nhẫn, tập trung lên những bách tính kia.
Trong miệng nó chảy ra nước dãi, từng chút từng chút bò về phía những huyết thực kia.
-Tiên nhân cứu mạng...
-Tiên nhân... Vì sao tiên nhân không chém yêu ma...
Bất kể bách tính gào khóc như thế nào, phát ra tiếng cầu cứu thảm thiết ra sao thì cũng không có ai động đậy, cũng không có người lên tiếng.
Vào lúc này tất cả tiên nhân chỉ có thể cúi đầu, nhắm hai mắt lại.
Tiên nhân nhắm mắt, nhân gian chỉ còn lại hắc ám.
...
...
-Chư vị tiền bối, trận đánh cược này, xem ra chúng ta là người thắng...
Vào lúc Khuyển Ma đang mở miệng chuẩn bị ăn một người gần nó nhất, thì giữa không trung chợt xuất hiện một bóng người, sau đó liền nghe được trên đỉnh đầu có một giọng nói nhàn nhạt vang lên.