Chương 356. Chém yêu ma như thế nào? (3)
Lúc này hiển nhiên muốn ngăn cản nó thì đã không kịp, tất cả mọi người đều trơ mắt nhìn nó vọt tới trước người Phương Thón.
Lúc này Phương Thốn đang ở rìa vùng chiến đấu, sau lưng hắn chính là những bách tính được cứu ra từ trong núi Ô Nha, hai bên thì là trưởng lão cùng một đám đệ tử ngũ đại tông môn.
-Không tốt...
Trong nháy mắt sắc mặt các trưởng lão ngũ tông cũng biến đổi, thân hình khẽ động đậy.
Nhưng cũng chỉ là hơi động một chút, sau đó lại mạnh mẽ nhịn xuống, trong lòng đang chật vật suy nghĩ.
Phương nhị công tử không phải người bình thường, bị Khuyển Ma giết thì tất cả mọi người đều có phiền phức...
Nhưng tương tự như vậy, Khuyển Ma cũng không phải chó bình thường...
Vậy thì vào lúc này, chúng ta có nên xuất thủ cứu giúp hay không?
...
...
Không ai biết trong nháy mắt bọn hắn nghĩ qua bao nhiêu thứ, cũng không biết bọn hắn sẽ lựa chọn như thế nào bởi vì lúc Khuyển Ma sắp vọt đến trước người Phương Thốn thì sắc mặt hắn không biểu tình nhẹ nhàng nâng tay lên.
Đối mặt với con Khuyển Ma dường như sắp giết mình, vẻ mặt của hắn không có một chút lo sợ nào.
Bởi vì đây cũng là mục đích hắn áp bức Khuyển Ma.
Thời khắc này trong miệng hắn chỉ khẽ nói bốn chữ:
-Thần Minh Bách Binh.
Trong chốc lát, bỗng nhiên có một luồng khí tức đáng sợ bộc phát ra từ trên người Phương Thốn, trong khoảnh khắc trời đất như tối sầm đi, bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, đều có tiếng rống của Thần Ma truyền đến, từng đợt gió cuồng bạo không cách nào hình dung bao vây khoảng cách mười trượng xung quanh hắn, sau đó trong nháy mắt có đủ loại binh khí bỗng nhiên xuất hiện ở giữa không trung.
Những binh khí này, có cái thì từ trên trời rớt xuống, có cái thì từ dưới đất mọc ra.
Có đoạn thương nhuốm máu, có Thần Kiếm vỡ nát, có Ma Đao đầy vết rạn, còn có câu, kích, chùy, thậm chí là dây đàn cùng bàn cờ, có thể cảm giác được khí tức bi thương cùng thê thảm cuốn quanh chúng...
Những binh khí này trong nháy mắt xuyên thủng cơ thể của Khuyển Ma, sau đó liên kết với nhau rồi cố định Khuyển Ma ở giữa không trung.
Mà vào lúc này, Khuyển Ma chỉ còn cách Phương Thốn đúng một thước.
...
...
-Đây là thần thông gì?
Thấy một cảnh này làm cho tất cả trưởng lão cùng đệ tử ngũ tông kinh hãi, thậm chí có cảm giác lạnh sống lưng.
Vừa rồi bọn hắn thấy đệ tử Thủ Sơn Tông thi triển thuật pháp thần thông, xóa sạch khí tức hung ác điên cuồng của Khuyển Ma, thậm chí còn vây nó ở giữa không trung thì đã cảm thấy cực kỳ kinh hãi. Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Phương Thốn thi triển ra thần thông thì cảm giác như chui vào hầm băng vậy.
Trong khoảnh khắc này, thậm chí ngay cả trưởng lão ngũ tông cũng cảm thấy một chút sợ hãi.
Không phải bọn hắn sợ hãi tu vi cùng thực lực của Phương Thốn, mà là sợ hãi sự quỷ dị của thần thông kia.
Vì sao một chiêu này do người có tu vi Trúc Cơ Cảnh thi triển ra mà lại có thể khiến cho sâu trong nội tâm bọn hắn cảm thấy run rẩy?
...
...
Mà vào lúc này Phương Thốn cũng hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những người khác mà là từ từ đi đến phía trước, nhìn về con Khuyển Ma đã bị các loại binh khí đóng đinh giữa không trung, thân thể bị tàn phá đến không còn hình dáng, ngay cả ánh mắt cũng đang sắp mất đi sinh cơ.
-Tha... Tha ta...
Giọng nói của Khuyển Ma yếu ớt, vẫn còn đang cầu xin:
-Ta... Ta trả lại đan cho ngươi...
-Ngươi giết ta, Thất... Thất hoàng tử cũng nhất định sẽ không tha...
-...
-Ta giết ngươi không phải là vì viên đan dược kia.
Phương Thốn tới gần nó, nhẹ nhàng nói:
-Đan dược này vốn không thuộc về Phương gia, ngươi ăn nó thì cũng không quan hệ với Phương gia ta.
Ánh mắt Khuyển Ma ngưng lại, nhìn về phía Phương Thốn.
Phương Thốn nhìn qua hắn, trầm giọng nói:
-Ta giết ngươi, bởi vì người sau lưng ngươi là Thất hoàng tử.
-Không giết ngươi làm sao hắn biết ta dám giết hắn?
-...
-...
-Ngươi...
Nghe được câu nói này của Phương Thốn thì đôi mắt của Khuyển Ma vốn đã ảm đạm trong nháy mặt lộ ra một tia kích động.
Đó là kích động vì cực kỳ sợ hãi.
Dù là nó đã xác định người trước mắt này dám giết mình, nhưng cũng không nghĩ rằng Phương Thốn dám nói câu này.
Mà lúc này, Phương Thốn cũng không nhiều lời với nó, sau khi nói xong câu kia hắn đã đột nhiên bước một bước lên phía trước, trong nháy mắt rút Ngân Xà Kiếm trong chiếc ô ra, ánh kiếm giống như một con rắn bạc, sáng chói lọi khắp nơi, sau đó chém xuống.
-Phụt.
Một cái đầu chó rời khỏi cổ, bay lên giữa không trung.
Cổ cũng không phun ra quá nhiều máu, có lẽ trong trận chiến vừa rồi đã chảy hết rồi.
Dù khi còn sống Khuyển Ma có hung ác điên cuồng, lai lịch có không tầm thường đi nữa thì lúc bị chém đầu xuống cũng chỉ lộ ra vẻ bình thường, cái đầu lăn trên mặt đất vài vòng rồi ngừng lại, hai con mắt dần dần trở nên ảm đạm, chỉ còn biểu lộ cực kỳ chấn kinh là còn lưu lại trên mặt của nó, dường như trước khi nó bị chém đầu thì còn vô số nói muốn nói, còn vô tận oán khí muốn phát tiết...
Phương Thốn giẫm một chân lên đầu chó, tay thì tra kiếm vào trong vỏ.
-Yêu ma này là ta đã chém, thế nào?
Câu nói này của hắn dường như là nói với không khí, ánh nắng chiếu trên người hắn trắng loá mắt, không nhuốm bụi trần.
-Chém?
Trong nháy mắt, tất cả mọi người xung quanh đều im lặng.
Ngay cả trong bầu không khí đẫm máu của núi Ô Nha, cũng giống như đang có áp lực đè nặng lên.
Đệ tử của ngũ đại tông môn đều đang mở to hai mắt nhìn, nhìn xem Phương Thốn đạp trên đầu Khuyển Ma, rồi nhìn đến dáng vẻ từ từ bỏ kiếm vào vỏ của hắn.
Nếu chỉ dùng từ ngữ đơn giản thì không thể hình dung được tâm trạng phức tạp của đám người đang đứng xem lúc này, bọn họ đều đang kinh ngạc trước dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của Phương Thốn, dù sao con Khuyển Ma kia đã tàn phá bừa bãi một phương trong thời gian tận nửa năm, hung ác điên cuồng ngang ngược, có thể xưng là yêu quái kinh khủng nhất quận Thanh Giang. Hơn nữa lai lịch của con Khuyển Ma này cực kỳ lớn, lớn đến nỗi ngũ đại tông môn cũng phải sợ hãi, vậy mà con yêu ma này lại chết dễ dàng như vậy sao?
Vào lúc này vẫn có người còn đang đắm chìm trong cảnh tượng Phương Thốn thi triển chiêu thức Thần Ma Bách Binh.