Chương 357. Trách nhiệm trảm yêu trừ ma
Bọn họ không hiểu chiêu thức kia được thi triển như thế nào.
Nhìn qua thì rõ ràng là cùng một loại với pháp Thần Ma Bảo Thân của Thủ Sơn Tông, nhưng tại sao uy lực lại lớn đến vậy?
…
…
-Thu thập cơ thể yêu ma, giữ lại có chỗ hữu dụng.
Trong vô số ánh mắt phức tạp, Phương Thốn phân phó một cách thản nhiên, sau đó cười cười, bái lễ với trưởng lão ngũ tông.
-Các vị tiền bối, trận cược này, là ta thắng đúng không?
-Chuyện này...
Trưởng lão ngũ tông nhìn dáng vẻ Phương Thốn giống như đang nói một chuyện rất nhỏ nhặt thì vẻ mặt bọn họ đều trở nên phức tạp cùng trầm ngâm.
Sau một hồi lâu, bọn họ mới cùng nhau hoàn lễ với Phương Thốn, thở dài nói:
-Phương công tử thắng.
Trong lòng bọn họ đều tràn ngập cảm xúc bất đắc dĩ.
Đương nhiên là ngươi thắng, đến lúc này, ngươi không thắng thì ngũ đại tông môn chúng ta cũng sẽ cầu xin cho ngươi thắng…
…
-Trời… Trời ạ, yêu ma kia thật sự chết rồi…
-Cảm tạ tiểu tiên gia cứu mạng...
-Hôm nay có ngài đến cứu giúp, sau khi trở về ta nhất định sẽ ngày đêm cầu phúc cho ngài được trường sinh…
Mà trong lúc Phương Thốn đang cười nói với trưởng lão ngũ tông, đám bách tính sau lưng cuối cùng đã có người phản ứng lại.
Bọn họ còn đang ngơ ngác nhìn con Khuyển Ma đã bị chặt đầu, thì bỗng nhiên có một người kích động hét lên, thế là bọn họ liên tiếp hoan hô cùng vui mừng, bởi vì chuyện vui này đến quá đột ngột, không ít người thậm chí còn khóc.
Tiếng hoan hô như nước thủy triều, dường như đã hòa tan bầu không khí đẫm máu của Ô Nha sơn.
Mà nghe bọn họ ăn mừng thì trong đáy lòng Phương Thốn nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu.
Những người dân này đều vui đến phát khóc, mặt chảy đầy nước mắt.
Có người vẫn không tin, vừa kêu to, vừa liều mạng dụi mắt mình.
Cũng có người lúc này đã sớm quỳ xuống, không ngừng lễ bái hắn, ngay cả trán cũng chảy máu.
Giống như không làm như vậy thì không thể hiện được lòng biết ơn của bọn họ đối với hắn vậy.
Lúc này Phương Thốn cũng dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại chỉ nói đúng một câu đơn giản:
-Chém yêu diệt ma, vốn là sứ mệnh của người tu hành, các ngươi cần gì phải ảm ơn ta?
Nghe lời nói của Phương Thốn, vẻ mặt của trưởng lão ngũ tông đều hơi mất tự nhiên, có người khẽ run môi, lại không nói ra lời.
Mà trông thấy những người dân đang khóc nức nở kia tranh nhau dập đầu tạ ơn Phương Thốn cùng đệ tử Thủ Sơn Tông thì các đệ tử của ngũ đại tông môn đều yên lặng không nói gì, các trưởng lão có lẽ còn nghĩ nhiều chút, mà những đệ tử bình thường kia thì chỉ có xúc động.
Giống như một kiếm vừa rồi của Phương Thốn đã trở thành một cái ấn ký, khắc thật sâu vào đáy lòng bọn họ.
…
-Thực Nguyệt Thần Quân của Ô Nha Sơn bị chém, người xuất thủ là Phương Thốn thành Liễu Hồ.
Ở khu vực bên cạnh núi Ô Nha, âm thanh dân chúng cảm kích kêu khóc vang vọng một vùng đất, đệ tử ngũ tông đều trầm mặc, xung quanh nhìn như không có vật gì, chỉ có từng tia từng sợi vân khí tràn ngập trong không khí, lại có mấy tia vân khí không đáng chú ý, lặng lẽ biến mất.
Một tin tức đơn giản như thế này, chỉ cần dùng một chút thuật pháp đơn giản, trong chốc lát đã truyền đến rất nhiều người.
…
Ở quận Ô Hà, có một thiếu niên mặc quan bào màu xanh, khi thấy được tin tức này thì hơi có cảm giác ngoài ý muốn, nhưng một lát sau lại chỉ cười khẽ:
-Quả nhiên không hổ là em trai ruột của tiên sư Phương Xích, ra tay quả nhiên đủ hung ác. Mặc dù quá trình này có chút không giống những gì ta nghĩ, nhưng kết quả lại giống, rất thú vị.
...
Có người đang ngâm mình dưới nước trong một cung điện đen kịt, có người báo cho hắn tin tức này thì kinh hãi nhảy dựng lên:
-Chết tiệt, đồ chơi có lai lịch lớn như vậy, thế mà lại chết ở địa bàn của ta, nhất là... nhất là người giết nó lại là tên kia, điều này làm sao... làm sao mà ta giải thích với Thất điện hạ được, hỏng hỏng hỏng, chết rồi chết rồi...
Giọng nói như sắp khóc đến nơi:
-Ta đã trốn tránh như vậy rồi, tại sao vẫn gặp phiền phức như thế này cơ chứ?
...
...
Trong một dãy núi ba ngàn dặm ở phía đông, đã có chiến trường bị ngọn lửa đốt rụi, ở chỗ này, ngay cả ngọn núi đều bị thiêu rụi từng ngọn, thậm chí có một vài ngọn núi bị đốt thành hình cái ly, không thể nhìn thấy điểm kết thúc, từ nơi này lan sang nơi khác, rõ ràng đã không còn gì có thể đốt, nhưng lại vẫn cháy rực, giống như muốn thiêu cháy cả đất trời.
Mà ở phía trên biển lửa này, lại có một người mặc áo giáp bạch kim, là một nam tử tuấn tú, trong tay cầm một chiếc đèn lồng màu trắng khảm bạch kim, hắn phất tay áo đẩy ngọn lửa xung quanh mình ra, bất đắc dĩ nhìn về hướng giữa biển lửa này, cười khổ nói:
-Phượng Hoàng, vì sao sự hận thù của ngươi lại lớn như vậy, một lần đã giết bảy tướng quân của ta, thế mà còn không chịu buông tha sao?
Ở giữa biển lửa, có một người cao gầy, là một nữ tử mặc áo bào có hoa văn màu đỏ như lửa, lúc này đang dùng đầu ngón tay biến ra một ngọn lửa rồi hóa thành chim chu tước, sau đó dường như nàng nghe nó nói điều gì đó thì lông mày nàng dần giãn ra, trên mặt xuất hiện ý cười, quay đầu nói với người nam tử trung niên mặc áo giáp bạch kim:
-Đừng có giả vờ hồ đồ, tại sao ta muốn giết người của ngươi, ngươi không biết sao?
Nam tử mặc áo giáp bạch kim lắc đầu, nói:
-Thật ra ta không có sát tâm với người nhà họ Phương.
-Là không có, hay là không dám có?
Nữ tử mặc áo đỏ nhẹ giọng cười một tiếng, nói:
-Chẳng qua cũng đều không quan trọng, ai bảo ngươi đuổi kịp?
-Xem ra ngươi còn không chịu thôi...
Nam tử mặc áo giáp bạch kim khẽ thở dài, nói:
-Nói cho ta biết một cái giới hạn thấp nhất đi, muốn giết bao nhiêu mới bằng lòng dừng tay?
Nữ tử mặc áo đỏ cười một tiếng, nói:
-Ta muốn giết người, làm sao lại cần giới hạn thấp nhất, giết đủ thì sẽ dừng tay.
Nam tử mặc áo giáp bạch kim khẽ nhíu mày, im lặng một lúc, bỗng giọng nói của hắn trở nên lạnh nhạt:
-Dù sao hắn cũng đã chết, ngươi lại không chút kiêng kỵ rước cho hắn nhiều sát nghiệt như vậy, không sợ sẽ mang đến nhiều nguy hiểm cho người nhà của hắn sao?