Chương 362. Chuyện quan trọng nhất (2)
-Mà bây giờ, mặc dù việc này có chút khó khăn trắc trở, nhưng dù sao Khuyển Ma vẫn phải chém.
Phương Thốn cười nói:
-Cho nên, người trước đó chờ Phạm lão tiên sinh mắc câu, lúc này chắc hẳn cũng sẽ bắt đầu có hành động, mà Phạm lão tiên sinh sớm có phòng bị, lão sẽ không ngồi chờ chết, cứ để hai người bọn họ đấu đá nhau đi. Chúng ta chẳng qua chỉ là phụng lệnh đi trảm yêu trừ ma, kiếm chút công đức mà thôi, làm gì có người nào rảnh rỗi trút giận lên người chúng ta?
Nghe xong những lời này, ba người đều là trầm mặc lại, cau mày.
Qua nửa ngày, Thanh Tùng trưởng lão mới bỗng nhiên nói:
-Phương trưởng lão, chuyện này... ngươi chắc chắn là không liên lụy đến chúng ta?
Hàn Thạch trưởng lão cũng liên tục gật đầu, nói:
-Không sai không sai, thần tiên đánh nhau, tiểu quỷ gặp nạn, Thủ Sơn Tông của chúng ta vốn đã rất rách rưới, ai biết được khi bọn họ đấu pháp tới lui lại dính phải Thủ Sơn Tông chúng ta thì sao?
Một bên Tiểu Từ tông chủ nghe được hai chữ “Rách rưới” thì nhịn không được lườm Hàn Thạch trưởng lão một chút.
-Sẽ không sao đâu.
Phương Thốn lại một lần nữa trả lời chắc nịch.
Hai vị trưởng lão Thanh Tùng cùng Hàn Thạch hơi ngẩn ra:
-Vì sao lại khẳng định như vậy?
-Bởi vì bọn hắn không dám.
Phương Thốn cười nói:
-Bây giờ chúng ta cũng không phải có bộ dạng rách rưới như trước kia, chúng ta bây giờ là đại tông môn có danh tiếng vang vọng nhất tại Thanh Giang.
-Danh vọng? Đại tông... môn?
Ánh mắt hai vị trưởng lão Thanh Tùng cùng Hàn Thạch dường như lóe sáng, thanh âm hơi kích động.
-Không sai.
Phương Thốn cười nói:
-Hiện tại toàn bộ bách tính Thanh Giang đều khen ngợi chúng ta, chúng ta chính là chính nghĩa trong mắt người dân, cho nên, dù cho người khác có bị chửi đi nữa thì chúng ta sẽ không phải chịu, người khác gặp tai ương đi nữa thì chúng ta cũng sẽ không gặp. Trước khi danh vọng của chúng ta bị cướp mất thì chúng ta làm cái gì cũng đều đúng, đừng nói Phạm lão tiên sinh, ngay cả Thần Vương cũng phải nhường nhịn chúng ta mấy phần, bởi vì vào lúc này, Thủ Sơn Tông chúng ta được toàn bộ bách tính quận Thanh Giang chống lưng...
Lời này nghe thì có vẻ đùa cợt, nhưng lại ẩn chứa đạo lý thâm sâu, đôi mắt của tông chủ cùng hai vị trưởng lão đều trợn tròn lên.
Phương Thốn cười nói:
-Dưới tình huống như thế này, ba vị có biết điều quan trọng nhất là gì không?
Thanh Tùng trưởng lão nói:
-Sống thật tốt ở trước mặt ngũ tông khiến cho bọn họ khó chịu đến mức nghẹn chết?
Phương Thốn cười, không có trả lời.
Hàn Thạch trưởng lão vui mừng nói:
-Tăng bổng lộc?
Một bên mặt Tiểu Từ tông chủ đỏ dần lên.
Phương Thốn cười lắc đầu, nói:
-Tông chủ cảm thấy thế nào?
-Là giết người.
Nhẫn nhịn nửa ngày, Tiểu Từ tông chủ nghiêm túc hồi đáp.
Phương Thốn cùng hai vị trưởng lão đều kinh hãi, vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn.
Tiểu Từ tông chủ đỏ mặt, vội nói:
-Một phen công phá núi Ô Nha, chém Khuyển Ma này ta cũng có nhìn ra trên núi Ô Nha có rất nhiều luật cấm buôn bán những mặt hàng như Trận Đạo, ngọc giản cùng pháp khí. Bây giờ, tuy đã chém xong Khuyển Ma nhưng lúc trước cũng những thương nhân coi thường lệnh cấm của luật pháp, vì tiền bạc mà không tiếc đem những vật bị cấm kia bán cho yêu ma, nhất định phải bắt từng tên tới giết.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Phương Thốn không khỏi hơi thay đổi.
Vị Tiểu Từ tông chủ này, nhìn thì ngại ngùng trung thực, nhẫn nhục chịu đựng, tính tình tốt, cho dù làm gì hắn cũng sẽ không tức giận, ví dụ đơn giản nhất chính là hai vị trưởng lão này của Thủ Sơn Tông, Tiểu Từ tông chủ cùng bọn hắn làm việc hơn mười năm, thế mà vẫn không có giết chết bọn hắn...
Nhưng người thành thật như vậy, thế mà lại có thể nói ra hai chữ “giết người”, thực sự khiến người khác cảm thấy bất ngờ.
Tuy nhiên, khi nghe được nội dung mà hắn nói, nhận thức của Phương Thốn về Tiều Từ tông chủ lại sinh ra thay đổi cực lớn.
Những kẻ buôn bán cấm vật này đúng là nên giết, nhất là khách hàng của bọn hắn đều là ác yêu chuyên ăn thịt người không nhả xương.
Nhưng nói ra thì cũng thật kỳ lạ, rõ ràng họ biết những yêu ma này trở nên mạnh mẽ hơn thì sẽ ăn thịt người nhiều hơn, thậm chí có một ngày sẽ ăn đến chính họ, thế nhưng vẫn luôn luôn có một số người tình nguyện giao dịch cùng những yêu ma này. Chuyện như này, kiếp trước Phương Thốn đã gặp qua, mà tại đời này thì cũng không hiếm thấy.
Nhưng Phương Thốn có thể nhìn ra sự căm ghét của Tiểu Từ tông chủ đối với loại người này rõ ràng vượt qua mức bình thường.
Tuy Phương Thốn chưa từng nói qua chủ đề này với Tiểu Từ tông chủ, nhưng kết hợp một số tài liệu và tin tức mà hắn tìm hiểu được sau khi tới Thủ Sơn Tông, cộng thêm việc lúc Tiểu Thanh Liễu nhàn rỗi thì đi nghe đủ loại tin đồn rồi báo lại cho Phương Thốn khiến cho hắn dường như nghĩ ra được điều gì đó...
Thủ Sơn Tông hẳn là đã chịu nhiều thua thiệt.
Năm đó Đại Yêu Tôn xâm chiếm phương bắc, yêu diễm đốt khắp vạn dặm, Thủ Sơn Tông cùng các đại tông môn của Ngoan quốc đều đứng lên chống lại.
Mà trong trận chiến này các trưởng lão của Thủ Sơn Tông đều không may chết hết, kết quả là truyền thừa bị đứt đoạn.
Mà việc này cũng gây lên rất nhiều lời đồn, có người nói là Thủ Sơn Tông đã đắc tội một vài đại nhân vật trong thần cung, vậy nên bị bọn hắn bỏ rơi, cũng có người nói Thủ Sơn Tông là bị ngũ tông Thanh Giang kiêng kỵ, vậy nên bọn hắn cố ý không tiếp viện, còn có người nói là Thủ Sơn Tông tham lập công nên lúc cần lùi thì không lùi, cuối cùng chết dưới tay các yêu ma cùng Yêu Tôn.
Mà bên trong những tin đồn này cũng có một số suy đoán không đáng chú ý.
Đại loại như là Thủ Sơn Tông không biết điều nên mới chọc ra đại họa này.
Luôn có nhiều người ở Ngoan quốc làm ăn với Đại Yêu Tôn kia, lúc trước khi mà Yêu Tôn xâm phạm biên giới thì gần như tất cả tài nguyên, thậm chí là pháp bảo binh khí của yêu binh, yêu tướng đều là do bọn người kia bán ra, cho nên nhìn từ góc độ nào đi nữa thì Thủ Sơn Tông cũng không thích loại người âm thầm mua bán hoặc giao dịch với yêu ma, các tiền bối của bọn hắn chính là vì những người này mà chết.
Bởi vì như vậy, điều đầu tiên mà Tiểu Tử tông chủ nghĩ tới bây giờ chính là điều này.