Chương 367. Tư chất của thiên tài (2)
Nhất là hai con bươm bướm trên thân mọc đầy vằn đen vậy mà giống như có linh tính, bay múa ở trong cốc một vòng, sau đó bay thẳng đến chỗ chôn máu thịt của Khuyển Ma, giống như là bọn chúng có thể cảm nhận được bên trong đó có ẩn chứa khí tà ma quỷ quái. Hai con bươm bướm này chính là thôn phệ hai tán tu giang hồ có cảnh giới Trúc Cơ mà sinh ra, không chỉ kích cỡ cơ thể mà khí tức tà ma trên người chúng cũng mạnh hơn những con bươm bướm khác rất nhiều, bây giờ lại được nuôi dưỡng bởi máu thịt Khuyển Ma, nghĩ thoáng qua…
Bản thân Phương Thốn cũng cảm giác không chắc chắn lắm.
-Luyện cổ trùng như thế này, không biết đến cuối cùng sẽ luyện ra cái gì?
Tưởng tượng xong, hắn rùng mình:
-Vì sao lại cảm giác mình như mấy nhà khoa học điên nhỉ?
Cảm thấy không nên chủ quan, hắn lại sai người ở bên ngoài khu vực tăng thêm một tầng pháp trận nữa, sau đó dựng lên một tấm biển ghi rằng người vào sẽ phải chết.
Sau đó hắn nghĩ lại, lực uy hiếp của tấm biển này vẫn chưa đủ…
… Thế là lại dựng lên một cái nữa:
"Bên trong có linh hồn yêu thú, người dám vào sẽ chết."
-Vậy là được rồi nhỉ?
Phương Thốn hài lòng phủi tay.
…
Dùng thời gian mấy ngày, sắp xếp xong xuôi hết khu vực luyện cổ trùng này thì Vũ Thanh Ly cũng đã trở về tông môn, những bách tính được cứu từ núi Ô Nha thì bây giờ đều đã được sắp xếp ở một mảnh đồng bằng tại phía đông Thủ Sơn Tông, sau đó Thủ Sơn Tông lấy ra một lượng ngân lượng giúp đỡ bọn họ xây dựng nhà tranh, đưa cho bọn họ lương thực, hạt giống, sắp xếp cho bọn họ khai hoang trồng ruộng ở xung quanh.
Những người dân này này vốn làm nghề nông ở xung quanh núi Ô Nha, còn có một phần là người dân lưu lạc, đừng nói là giúp bọn họ xây dựng nhà cửa, lại cấp cho khẩu phần lương thực, thật ra chỉ cần Thủ Sơn Tông nguyện ý chia cho bọn họ một miếng đất để đặt chân thì bọn họ đã cảm kích đến cúng bái ngày đêm rồi…
Bọn họ vốn đã được Thủ Sơn tông cứu, bây giờ lại có nhà có cửa, sự kính trọng đối với Thủ Sơn Tông không cần nói cũng biết.
-Có kế có mưu, cẩn thận trật tự, chuyện này Vũ Thanh Ly làm không tệ.
Phương Thốn rất hài lòng với việc Vũ Thanh Ly có thể sắp xếp ổn thỏa những người dân này trong thời gian ngắn như vậy, thậm chí còn không nhờ hắn giúp đỡ gì, càng là việc nhỏ như thế này thì lại càng khảo nghiệm được năng lực làm việc.
Vũ Thanh Ly có thiên phú cao trong tu hành, làm việc cũng rất ổn thỏa.
Đương nhiên, Vũ Thanh Ly cũng tự cảm thấy việc này không khó.
Đầu tiên hắn đi quận phủ tìm Văn Thư để thương lượng về việc tiếp quản chuyện của những người dân này, theo lý mà nói đây thật ra là chia sẻ công việc với quận phủ, thế nhưng người Văn Thư kia thấy hắn đến nhờ vả thì theo thói quen cũng muốn một chút chỗ tốt, thế là liền gây khó dễ cho hắn.
Thế là Vũ Thanh Ly giận đến tái mặt, suy nghĩ xem nên cho bao nhiêu chỗ tốt thì phù hợp?
Nhưng không ngờ, hắn còn chưa nghĩ ra đáp án, không hiểu sao người Văn Thư kia run lên một cái, lập tức đồng ý với hắn.
Mà việc sắp xếp những người dân này đốn củi khai hoang, trồng cây trồng cỏ, cũng nảy sinh rất nhiều vấn đề nhỏ, ví dụ như nhà họ Trương không muốn ở cùng một chỗ với nhà họ Vương, nhà họ Lý và nhà họ Tôn tranh nhau một bãi đất để xây nhà, ông già họ Đổng muốn ở cùng với góa phụ họ Lưu, những việc như thế vô cùng hỗn loạn, những vấn đề to nhỏ lẫn lộn đều khiến cho người ta điên đầu…
Mà Vũ Thanh Ly chỉ cần liếc nhìn thì lập tức không còn bất kỳ tranh chấp nào xảy ra.
Đến bây giờ ông già họ Đổng và góa phụ họ Lưu một người ở đầu đông một người ở đầu tây, gặp nhau cũng không dám nói gì.
-Chuyến đi đến ngũ tông lần này ngươi đi cùng ta đi.
Phương Thốn cũng không giải thích gì nhiều với Vũ Thanh Ly, chỉ nói cho hắn một tiếng như vậy.
Vũ Thanh Ly cũng không hỏi gì, chỉ nói:
-Được.
…
Qua mấy ngày, đồ vật để Tiểu Thanh Liễu đi mua đều đã có đủ, mà chuyện bên trong Thủ Sơn Tông cũng bắt đầu vận hành đâu vào đấy, Phương Thốn không kéo dài nữa, nói một tiếng với tông môn rồi mang theo tiểu hồ ly đang luyện đan, Tiểu Thanh Liễu, cùng Vũ Thanh Ly, tất cả bốn người cùng leo lên pháp chu, chậm rãi rời khỏi khu vực Thủ Sơn Tông.
-Phương công tử, chúng ta thật sự là vì bù đắp thuật pháp bên trong Thần Minh Bí Điển nên đi ngũ tông sao?
Vào lúc này, buồm đã giương cao, mây trắng lượn lờ trong phi thuyền tạo thành một cảnh tượng rất yên bình.
Phương Thốn đang nằm thoải mái trên ghế mây, vừa uống trà, vừa đọc kinh văn trong tay, tiểu hồ ly thì đang luyện chữ ở khoang thuyền, bên cạnh chính là lò luyện đan cùng Cửu Khí Cửu Chuyển Đại Đạo Diệu Sinh Đan ở bên trong, nàng vừa luyện chữ, vừa phun ra đan khí nuôi dưỡng huyết mạch, trên vách khoang có một cửa sổ làm từ thủy tinh, Phương Thốn lúc nào cũng có thể nhìn vào vậy nên nàng cũng không dám lười biếng.
Mà Tiểu Thanh Liễu thì ngồi ở phía trước, vừa nắm bánh lái, vừa hát sơn ca:
-Cái gì mà dắt tay muội muội, muội muội theo ta đi, sờ đầu của muội muội, muội muội thật dịu dàng…
Mấy người này đều giống như đi ra ngoài du lịch, chỉ có Vũ Thanh Ly đang tập trung lo bao nhiêu việc.
-Tới đó để làm gì vậy?
Nghe Vũ Thanh Ly nói, Phương Thốn buông kinh văn xuống, quay đầu nhìn hắn cười.
Vũ Thanh Ly nhíu mày, nói:
-Có thể có được Thần Minh Bí Điển, thì không giống như là thiếu thốn, giống như là...
Phương Thốn liền giật mình:
-Giống như là cái gì?
Vũ Thanh Ly hơi chần chừ, nói:
-Giống như là còn có nhiều hơn…
-Thiên tài quả nhiên là thiên tài.
Phương Thốn kinh ngạc nhìn Vũ Thanh Ly một lúc, trong lòng thầm khen một tiếng.
Vũ Thanh Ly khác với những đệ tử khác của Thủ Sơn Tông, đệ tử Thủ Sơn Tông sẽ đi theo truyền công trưởng lão, được truyền thụ từng chút từng chút thuật pháp thần thông trong Thần Minh Bí Điển, mà trong đó có rất nhiều pháp thuật thần thông thậm chí phải lập được công lớn thì mới được học, mà Phương Thốn thi triển thần pháp Thần Minh Bách Binh ở núi Ô Nha, nhất định là chân truyền, người đảm đương chức trách lớn thì mới có thể được học...