Chương 368. Vậy thì cáo từ
Nhưng Vũ Thanh Ly lại được Phương Thốn trực tiếp cho xem Thần Minh Bí Điển.
Hắn đã nhìn qua tất cả thuật pháp.
Nhưng dù là như vậy, hắn có thể phát hiện ra một chút ý nghĩa trong đó thì cũng đã rất đáng gờm rồi.
Thần Minh Luyện Thân Pháp của Thủ Sơn Tông bây giờ, chính là do Phương Thốn dựa vào thuật pháp bên trong Thần Minh Bí Điển đẩy ngược mà ra.
Tuy nhiên một chút pháp môn bên trong Thần Minh Bí Điển là do hắn thêm vào.
Mà điều này, có lẽ đã chứng minh vốn dĩ Thần Minh Luyện Thân Pháp, cũng không phải là tu ba mươi sáu mạch?
Phương Thốn có thể nhìn ra loại vấn đề này thì cũng không bất ngờ, nhưng mà Vũ Thanh Ly lại có thể thấy được thì thật sự rất hiếm có.
Mỗi một thiên tài đều là một bảo vật.
-Đá ở núi khác cũng có thể tạo thành ngọc.
Phương Thốn chưa giải thích thêm, chỉ cười nói:
-Không cần biết là nhiều hay là ít, nếu là không trọn vẹn thì phải bù đắp, phải nghiên cứu nhiều hơn.
Vũ Thanh Ly nhẩm lại lời nói này, trầm tư suy nghĩ.
Phương Thốn nhìn dáng vẻ chăm chú suy nghĩ của hắn thì cũng chỉ cười, không định xen vào.
Ngươi là thiên tài mà, cứ để người suy luận tiếp là được.
Cũng vào lúc này, Tiểu Thanh Liễu đã hát đến:
-Nâng chân muội muội lên, ta bắt đầu…
Chén trà trong tay Phương Thốn suýt chút nữa rơi, vội vàng quay đầu lại, quát:
-Im miệng, bỏ ngay chân của muội muội xuống.
Ngũ đại tông môn đều tham dự trận cược kia, đương nhiên cũng đều bại dưới tay Phương Thốn.
Mà Phương Thốn muốn vào Tàng Kinh điện của ngũ đại tông môn thì cũng cần phải có thứ tự trước sau, tông môn hắn chọn đầu tiên chính là Mộ Kiếm Tông.
Mộ Kiếm Tông nằm ở phía Tây Thủ Sơn Tông, cách khoảng một ngàn dặm, trong sơn môn có một dãy núi gọi là Kiếm Lâm, trong đó có nhiều ngọn núi đâm thẳng lên trời như quỷ phủ phách trảm mà thành, từ xa nhìn lại trông giống như ma kiếm có chuôi, hỗn loạn cắm trên đất.
Từ sớm đã bảo Tiểu Thanh Liễu tới đưa thiệp, Mộ Kiếm Tông đương nhiên biết Phương Tốn muốn tới đây.
Khi Phương Thốn dùng pháp chu xuyên qua tầng tầng vân khí, lúc hạ xuống trước Mộ Kiếm Tông, đã có hai vị trưởng lão tới chờ.
“Đã đường đột quấy rầy, tiền bối chớ trách, chớ trách!”
Phương Thốn dừng pháp chu trước sơn môn, khách khí hành lễ với hai vị trưởng lão kia, nói.
Mà hai vị trưởng lão Mộ Kiếm Tông nhìn Phương Thốn, sắc mặt ít nhiều có chút bất đắc dĩ, trước đây khi Mộ Kiếm Tông và các tông môn khác thu trận cược này thì đã biết sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như vậy, giữa các tông môn cũng có nhiều cuộc thương nghị thảo luận, nên ứng đối với việc này thế nào, nhưng mà không ngờ được nhanh như vậy Phương Nhị công tử đã tới, bọn họ thậm chí còn chưa thương lượng ra được một đối sách tốt.
Nghĩ đến Mộ Kiếm Tông nhà mình, vốn là một trong ngũ đại tông môn, tốt hơn Thủ Sơn Tông nhiều, mà khoảng cách hai tông tương đối gần, có rất nhiều lợi ích xung đột, cũng rõ ràng nhất. Bây giờ, Thủ Sơn Tông tìm được Bảo Thân Pháp, quay trở về được hàng ngũ lục tông, người đầu tiên chịu ảnh hưởng chính là Mộ Kiếm Tông, trong lòng vốn đã không tình không nguyện thì sao sắc mặt hai vị trưởng lão có thể vui vẻ được?
Cười mà giống như là khóc, chỉ miễn cưỡng nói: “Không biết Phương Thốn trưởng lão dự định xem bao lâu?”
Phương Thốn cười nói: “Nhiều thì một tháng, ít thì mấy ngày, nếu như có thể lĩnh ngộ chút đương nhiên là tốt, nếu không lĩnh ngộ được cũng sẽ không lời oán giận!”
Trưởng lão truyền công của Mộ Kiếm Tông hít một hơi, nói: “Vậy công tử đi theo ta!”
“Các ngươi đi đỗ pháp chu, lấy một chút lễ vật, lát nữa ta sẽ đi bái kiến tông chủ Mộ Kiếm Tông!”
Phương Thốn quay lại dặn dò Tiểu Thanh Liễu và Vũ Thanh Ly một câu, sau đoa cười quay người, đạp lên sương mù bay giữa không trung theo chân hai vị trưởng lão, bây giờ bên trong Một Kiếm Tông đều là bầu không khí yên lặng thanh u, xem ra người biết Phương Thốn đi tới Mộ Kiếm Tông cũng không nhiều.
Dù sao, trước đó không lâu Phương Thốn chém giết Khuyển Ma, đã khiến lòng người toàn bộ quận Thanh Giang bàng hoàng, ai cũng không biết chọc vào vị Phạm lão tiên sinh cấp trên kia, sẽ có thể vì vậy mà rước lầy mầm tai vạ gì không, càng không biết vị mầm tai vạ này có thể ảnh hưởng đến cả quận tông Thanh Giang không, bởi vậy nên thái độ của Mộ Kiếm Tông đối với vị Phương Nhị công tử trước mặt này ít nhiều cũng có chút chỉ dám nhìn từ xa…
“Ha ha, Phương Nhị công tử cũng biết, Mộ Kiếm Tông ta truyền thừa 800 năm, phép thuật thuật pháp, chính là xưa nay không truyền ra ngoài, cho dù là đệ tử học thành từ Mộ Kiếm Tông rồi xuống núi, nếu không được sự cho phép của tông môn cũng không thể đem thuật pháp phép thuật truyền lại cho con cháu, dù sao mỗi một thức phép thuật thuật pháp đều là tâm huyết của tiền bối, hậu bối chúng ta lại tùy tiện truyền thụ cho người khác, há không phải là bất kính với tiền bối sao?”
Đứng trên đằng vân, vị Việt trưởng lão đứng bên tay trái kia cười khổ giải thích nói: “Có điều, trong trận chiến ở Ô Nha Sơn, ngũ tông ta đều thua trong tay Phương Nhị công tử, mặc dù cái này… Ài, bất luận thế nào, thua chính là thua, Mộ Kiếm Tông ta đường đường đại tông truyền thừa 800 năm, đương nhiên sẽ không chơi xấu, cho nên cái này… Phương Nhị công tử muốn xem, không thành vấn đề chỉ hy vọng công tử đừng truyền ra ngoài.”
“Thuật pháp phép thuật, cũng không thể truyền ra ngoài?”
Phương Thốn cười nói: “Nếu như ta lĩnh hội được, truyền cho đệ tử tông môn, có tính là truyền ra ngoài không?”
Sắc mặt hai vị trưởng lão Một Kiếm Tông lập tức có chút xấu hổ, nói: “Cái này… chúng ta cảm thấy tốt nhất vẫn là…”
“Sao hai vị trưởng lão lại lo lắng như vậy?”
Phương Thốn cười với bọn họ nói: “Phương Nhị chỉ xem thuật pháp phép thuật, không dám đánh chủ ý lên Bảo Thân Pháp của Mộ Kiếm Tông, nếu không có Bảo Thân Pháp, vậy thì có tu thuật pháp thần thông cũng sẽ chỉ là ngoại đạo, không chiếm được tinh túy của Mộ Kiếm Tông, hơn nữa, lúc trước khi Tiên Đế Đại Hạ thống nhất Đông Sơn, quận tông thiên hạ nhao nhao cúi đầu, không phải cũng đã từng bị cưỡng chế giao ra bí phổ thuật pháp của tông môn trong thần cung sao, chẳng lẽ Một Kiếm Tông không có giao?”
Sắc mặt hai vị trưởng lão Mộ Kiếm Tông đều có chút xấu hổ, nhất là vị Việt trưởng lão kia, lúc này càng là có chút không đất dung thân.