Chương 374: Ba đại kỳ tài
“Ồ, đệ tử Lạc Thủy Tông đầy thần túc, khí cơ không tầm thường, quả nhiên có phong phạm của đại tông môn…”
Phương Thốn ngồi ở đó, cố ý nhìn Hạc Chân Chương, khen một câu.
Sao lời này nghe có vẻ như là đang nói mát vậy.
Trưởng lão ở một bên đã hiểu, lập tức trừng Hạc Chân Chương một cái, dọa cho hắn lập tức rụt cổ lại.
Phương Thốn cười cười với mấy vị trưởng lão ở bên người: “Lần đầu tiên đến quý tông, gặp đám tiểu bối, cấp bậc lễ nghĩa cũng không thể thiếu!”
Nói rồi liền bảo Tiểu Thanh Liễu cầm mấy món đồ đi qua phát cho từng người.
Trên thực tế, Phương Thốn cũng không hiểu Lạc Thủy Tông gọi những đệ tử này ra ngoài làm cái gì, chỉ là, tự hắn có tính toán của mình, nếu Lạc Thủy Tông khách khí như vậy, thì mình đương nhiên cũng không thể mất mặt, giá đỡ trưởng bối này vẫn là phải có.
“A?”
Mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông có chút hiếu kỳ, hơi duỗi dài cổ.
Tiểu Thanh Liễu thể hiện quy củ trước mặt mọi người, bưng lấy từng cái dâng lên, mà mấy vị đệ tử Lạc Thủy Tông kia mặc dù hành lễ cực kỳ quy củ với Phương Thốn, nhưng cũng biết tuổi tác Phương Thốn không lớn, thậm chí còn nhỏ hơn một chút so với bọn họ, sở dĩ là “trưởng bối” cũng chỉ bởi vì hắn là trưởng lão của Thủ Sơn Tông chỉ là dựa vào quy củ giữa lục đại tông môn, thì nhỏ hơn hắn một bối phận mà thôi.
Nhưng khi thấy hắn muốn dùng bộ dáng trưởng bối ban thưởng cho mình, trong tâm kiêu ngạo tự nhiên có chút không vui.
Nhất là nam tử mặc nhu bào màu đen, vốn định nhã nhặn từ chối, lại không ngờ được hai tay Tiểu Thanh Liễu nâng tới, lại là một quyển trục được đựng trong một chiếc hộp màu vàng óng hẹp dài, nhìn hoa ấn bên trên quyển trục kia thì lập tức kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn.
“Đây là…”
Trưởng lão ở một bên uống rượu, cũng không khỏi hiếu kỳ nhìn qua, con mắt hơi sáng lên.
“Tống tiên sinh Triều Ca tháng trước viết bi thiếp, vừa hay mới đến Thanh Giang!”
Phương Thốn cười giải thích một câu, sắc mặt của mấy vị trưởng lão ở xung quanh lập tức có hơi ngạc nhiên.
Vị Tống tiên sinh này chính là Triều Ca, hoặc nói là đại gia đệ nhất thư pháp của Đại Hạ, một tay bi văn có một không hai trong hiên hạ, được phong Thư Phóng.
Đệ tử Lạc Thủy Tông tu phù đạo nhiều cũng chính là vì yêu thư pháp, cho dù là những đệ tử không coi trọng phù đạo này cũng là như thế.
Mà tự thiếp của vị Tống lão tiên sinh này là thứ hút hàng nhất, bình thường thứ bọn họ có thể tìm được phần lớn chỉ là bản sao, không có nửa điểm thần ý của thư thiếp, mà thứ Phương Thốn đưa tới rõ ràng chính là bi thiếp thật làm cho người ta động lòng.
Loại thư pháp mọi người viết, vốn chia làm mấy cấp độ, trực tiếp viết ra, bồi lên, đương nhiên là trân quý nhất, giá trị có thể đến vạn kim hoặc là vô giá, mà lâm dán khắc bia, rồi nhuộm mực ấn ra bi thiếp thì đứng thứ hai, vẫn có thể cảm nhận được ý cảnh và thư pháp của lão tiên sinh, thậm chí có thể cảm nhận được một chút thần ý cùng khí phách ở trong mỗi câu chữ.
Mà những từ những thác ấn này khắc lại, mới gọi là thư thiếp, giá trị ít hơn mấy phần, phần lớn là chỉ có thể thưởng thức.
Phương Thốn tiện tay đưa ra, chính là bi thiếp của Triều Ca, đương nhiên là cực kỳ hiếm có.
Ngạo ý trong lòng mấy vị đệ tử Lạc Thủy Tông lập tức biến mất hơn nửa, ngoài miệng còn muốn từ chối nhã nhặn, nhưng cái tay đáng chết đã cầm lấy rồi.
“Cảm ơn Phương trưởng lão…”
Nhận bi thiếp, đương nhiên phải nói lời cảm ơn, mà lúc nói lời cảm ơn lại vô thức cúi thấp đầu.
“Quả nhiên không hổ là Phương Nhị công tử, xuất thủ thật là hào phóng…”
Hạc Chân Chương xếp ở phía sau cùng, cùng thò đầu ra nhìn, vất vả lắm mới đến phiên mình, vẻ mặt đầy tươi cười vươn tay, nhưng không ngờ, đến chỗ hắn, Tiểu Thanh Liễu chợt bỏ bi thiếp vào trong bao vải, rồi đưa tay lục lọi một trận, lấy ra một cái vò màu đen, vẻ mặt cười xấu xa nói: “Hạc công tử, đây là đồ tốt công tử giữ lại cho ngươi…”
“Cái gì?”
Hạc Chân Chương nhận lấy cái vò đen kia, biểu cảm có chút mơ hồ.
Người xung quanh đều tò mò, từng cười đều xoay đầu nhìn lại, nhìn về phía Hạc Chân Chương.
Đều biết vị Hạc sư đệ này là đồng môn của Phương Nhị công tử, nghe nói quan hệ cũng không tệ lắm, xem ra, thật là có chút chiếu cố đặc biệt?
“Đồ tốt…”
Tiểu Thanh Liễu xích lại gần lỗ tai Hạc Chân Chương, cười nhẹ nói: “Đây chính là Yêu Vương cái gì nhỉ, ngâm cái gì đó, chuyên trị cái gì đó…”
“Bốp!”
Mặt Hạc Chân Chương lập tức đỏ lên.
Mà trong nháy mắt con mắt của những đồng môn kia cùng các trưởng lão cũng trợn tròn.
Đến ngay cả Vũ Thanh Ly đứng bên người Phương Thốn cũng đều bất động thanh sắc nhéo nhéo cái mũi, muốn bóp ý cười về.
Tiểu Thanh Liễu cũng không phải Luyện Khí sĩ, dù hắn có ép giọng nói tới thấp mấy cũng không thoát được lỗ tai của những người này!
Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn Hạc Chân Chương vừa cổ quái vừa kiêng kỵ!
“Ngươi, cái này…”
Mặt Hạc Chân Chương đã đỏ đến rỉ máu, có lòng muốn làm ra bộ dáng ghét bỏ, nhung nghĩ lại, đây chính là cái Yêu Vương kia…
Thế là liền cẩn thận từng li từng tí thu vào, bộ dạng thẹn mắt phục tùng, nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Phương Nhị công tử…”
“Không cần khách khí!”
Phương Thốn ngồi ở bên trên cười tủm tỉm gật đầu với Hạc Chân Chương, cười nói: “Ở chỗ ta còn có không ít, đều có thể cho ngươi!”
Hạc Chân Chương lập tức hít vào một hơi, muốn nói gì đó nhưng lại không dám nói.
…
…
“Ha ha, gọi những đệ tử này tới vốn là muốn bọn họ thể hiện một chút, lại không ngờ rằng được Phương trưởng lão trọng thưởng trước!”
Thấy chúng đệ tử nhận phần ban thưởng của mình, một vị trưởng lão của Lạc Thủy Tông cười nói với Phương Thốn: “Phương Nhị công tử, mặc dù Lạc Thủy Tông ta tu là phù đạo, nhưng cũng có Bảo Thân của chính mình, đương nhiên cũng là do các vị tiền bối sáng tạo một chút thuật pháp phép thuật, chỉ dựa vào ngôn ngữ sợ là trong thời gian ngắn khó nói được rõ ràng, bởi vậy chúng ta mới gọi những đệ tử này tới, để từng người biểu diễn, cũng xin công tử chỉ điểm!”
Phương Thốn nghe vậy thì cười gật đầu, nói: “Vậy thì không thể tốt hơn rồi!”