Chương 375: Ba đại kỳ tài (2)
Đến lúc này cũng đã hiểu được một chút cách nghĩ của các trưởng lão Lạc Thủy Tông.
“Phương trưởng lão tại thượng, vãn bối bêu xấu rồi!”
Nghe được phân phó của trưởng lão, mấy vị đệ tử Lạc Thủy Tông lập tức cùng nhau lùi lại, một người nhìn khoảng trên dưới hai mươi tuổi ở giữa đi ra. Vị đệ tử này mặt mày thanh tú, lúc trước đã nói tên, tên là Lăng Ấn, thi lễ với Phương Thốn, sau đó nói: “Vãn bối nhập môn tu hành ở Lạc Thủy Tông bốn năm, được sư trưởng chỉ điểm, tu thành một đạo Tiểu Hỏa Kinh Thuật, xin trưởng lão thưởng thức, không tiếc chỉ điểm!”
Nói rồi tay nắm ấn pháp, thúc động pháp lực, hư không xung quanh ẩn ẩn biến hóa, giống như gợn sóng, dường như hư không có chút tái đi, sau đó, hắn đột nhiên bước sang bên cạnh một bước, đồng thời chỉ quyết về phía trước, miệng quát một tiếng chói tai: “Đi!”
“Xoạt!”
Theo tiếng hét này, một đạo linh quang giống như Linh Tước bay ra từ bên cạnh hắn, đánh thẳng vào mặt đá cách đó mười trượng, sau đó chỉ nghe thấy bịch một tiếng, Linh Tước này không trực tiếp phá vỡ nham thạch kia mà lại xuyên thủng, mà quỷ dị là chỗ bị xuyên thủng không có mảy may mảnh đá và khói bụi nào, giống như là bốc hơi ngay lập tức.
Thấy một màn này, Vũ Thanh Ly cũng không khỏi nhíu mày.
Mà sau khi vị đệ tử này thi triển pháp thì vái chào thi lễ, lui sang một bên.
Một vị đệ tử khác đứng dậy, hành lễ nói: “Vạn bối vào Lạc Thủy Tông bảy năm, tu được một thức Dẫn Giang Pháp!”
Vừa nói xong thì bước ra mấy bước, đi đến trước mỏm đá, đối mặt với đỉnh nước giao thoa, bắt đầu múa ấn, chân đạp cương bộ, thân hình xoay chuyển mấy vòng, đột nhiên chỉ về một phía, có thể thấy được cách sông tối thiểu mấy trượng, thế mà lại vang lên tiếng sét đùng đoàng, sau đó nước sông lật ngược mấy trượng, trùng trùng, điệp điệp giống như mãnh thú đi ngược dòng nước, đi đủ vài chục trượng rồi tiêu tan.
Nhìn thấy một thức này, đến ngay cả mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông đều không nhịn được mà vuốt râu mỉm cười.
Khoảng cách nước sông xa như vậy mà còn có thể có uy thế cỡ này, nếu như thi triển ở bờ sông, uy lực đương nhiên sẽ càng đáng sợ hơn.
“Vãn bối Diệp Huyền Chân, tu được là Đại La Lưu Vân Tụ, cả gan bêu xấu, xin Phương trưởng lão chỉ điểm!”
Vị cuối cùng đi ra, chính là nam tử mặc nhu bào màu đen, hắn vái chào thi lễ với Phương Thốn, sau đó lúc ngẩng đầu lên, trên mặt liền đã nhiều hơn mấy phần ngạo ý, lui về sau mấy bước, tùy tiện nhìn, thân hình bất động, sau lưng có mấy đạo phù triện bỗng nhiên bay lên, bừng bừng dấy lên hỏa diễm, phát ra kim quang, có một số cái ngưng tụ lại thành băng sương.
Mà Diệp Huyền Chân này thì đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía mấy đạo phù triện, sau đó hai tay áo bay ra ngoài rung lên, trong nháy mắt chúng giống như một con linh xà sống, lăn lăn lộn lộn, liên tiếp thu ba đạo phù triện kia vào.
Ba đạo phù triện kia vốn có sức mạnh không giống nhau, sau khi thu vào trong tay áo thì đồng thời nở rộ thần uy.
Mà lúc này, Diệp Huyền Chân vung vẩy tay áo, thân hình phiêu dật xuất trần, pháp lực cũng sinh ra các loại biến hóa.
Hoặc là cuộn lại, hoặc là quét, hoặc là quấn, hoặc là kiềm hãm, hoặc là phóng khoáng, pháp lực đan xen, lại phức tạp tinh xảo đến cực điểm.
Rầm rầm…
Tay áo hắn vũ động, thân hình hơi thu lại, giũ tay áo về phía trước, sau đó từ từ thu hồi.
Trên mặt đất, thình lình xuất hiện ba đạo phù triện, có vết tích hỏa thiêu, có kẽ nứt kim quang còn có băng sương lưu lại.
Sức mạnh ba đạo phù triện đúng là đều bị hắn hóa giải trong nháy mắt.
Lặng yên không một tiếng động, thậm chí còn có loại ý biến nặng thành nhẹ!
“Không tệ!”
Nhìn ba đạo phù triện trên mặt đất, trên mặt năm vị trưởng lão Lạc Thủy Tông đều đã không nhịn được mà lộ ra ý cười.
Nhìn bộ dạng như vậy, nếu như không có Phương Thốn ở đây, bọn họ thậm chí còn muốn vỗ tay tán dương.
Mở mấy vị đệ tử Thủ Sơn Tông ở một bên thì nhao nhao nhìn ba đạo phù triện kia trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ.
“Một chút tài mọn, không đáng nhắc đến, xin Phương trưởng lão chỉ giáo!”
Mấy vị đệ tử Lạc Thủy Tông này sau khi thi triển xong thuật pháp của mình thì lại đứng chung với nhau, cùng hành lễ với Phương Thốn rồi cao giọng nói.
Cấp bậc lễ nghĩa rất đủ, lời nói cũng rất cung kính.
Nhưng ý lĩnh giáo này, bất luận thế nào cũng không che giấu được.
Bỗng nhiên Vũ Thanh Ly hiểu bọn họ muốn làm gì, lập tức nhíu mày bất động thanh sắc nhìn Phương Thốn.
Đến ngay cả thần sắc Hạc Chân Chương cũng hơi nghiêm túc, lặng yên ném một ánh mắt về phía Phương Thốn.
…
…
Liếc nhìn mấy vị đệ tử Lạc Thủy Tông kia đều đứng thành một hàng nhìn chính mình, mà mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông ở bên người cũng là vuốt râu cười, dáng vẻ hết sức hài lòng với biểu hiện của mấy vị đệ tử này, Phương Thốn lập tức cảm thấy chuyện này là cố ý.
Hóa ra Lạc Thủy Tông đánh cái chủ ý này!
Bản thân mình bây giờ là đến Lạc Thủy Tông cầu pháp, được vào Tàng Kinh Điện là bởi vì mình thắng trận cược trước đó, cho nên Lạc Thủy Tông không có lý nào để không cho mình đi vào, cũng bởi vì lúc trước Lạc Thủy Tông đã nghe được hành động của mình ở Mộ Kiếm Tông, nên sẽ càng không làm ra chuyện làm tổn thương thể diện lẫn nhau, cho nên bọn họ chẳng những đồng ý mà còn cực kỳ sảng khoái, hào phóng mà đồng ý!
Không những đồng ý cho mình vào Tàng Kinh Điện, mà còn tìm những đệ tử Trúc Cơ Cảnh xuất sắc nhất trong tông môn để từng người biểu diễn.
Nhưng mà nguyên nhân cũng chính là như vậy khiến cho Phươn Thốn khó xử.
Những đệ tử này nếu đã tự mình biểu diễn, vậy ngươi thân là trưởng bối, đương nhiên phải đánh giá vài câu.
Nếu như không chỉ điểm được những đệ tử này, thậm chí không nhìn ra sự tinh diệu trong thuật pháp của họ, nói rõ tu vi của mình chỉ thường thôi, vậy thì cần gì nhất định phải đi vào Tàng Kinh Điện chứ, trực tiếp để những đệ tử này của chúng ta dạy ngươi mấy chiêu là xong rồi, đây cũng không phải chúng ta hẹp hòi mà là bởi vì chúng ta hào phóng, sợ ngươi tự mình đi vào Tàng Kinh Điện xem không hiểu những kinh nghĩa thuật pháp phép thuật kia, săn sóc như vậy…