Chương 376: Chỉ điểm giang sơn
Mà đến lúc này, cho dù Phương Thốn có nhất định muốn đi vào Tàng Kinh Điện, Lạc Thủy Tông cũng có thể thuận lý thành chương sắp xếp mấy vị đệ tử tông môn đi cùng, nhìn bây giờ bọn họ với Hạc Chân Chương tới là biết, Hạc Chân Chương nhập môn không lâu, có chênh lệch không ít với những đệ tử kiệt xuất này, hắn tới đây không để làm gì cả chỉ thuần túy là chuẩn bị để sau đó hắn đi bên người Phương Thốn.
Nói trắng ra, Lạc Thủy Tông có chơi có chịu, cũng không lo lắng Phương Thốn học được cái gì.
Bọn họ chỉ lo lắng Phương Thốn vào Tàng Kinh Điện, sẽ nhớ lại hết, sau đó tiết lộ toàn bộ kinh nghĩa pháp môn của Lạc Thủy Tông ra ngoài.
Cho nên, bọn họ thà rằng để đệ tử nhà mình dạy hắn mấy chiêu.
Loại hành vi này, ở một mức độ nào đó cũng không khác gì Mộ Kiếm Tông, chỉ là Lạc Thủy Tông làm cao minh hơn nhiều.
Đối mặt với loại tình huống này làm sao bây giờ?
Phương Thốn cười tủm tỉm nghĩ: Đương nhiên là…
…
…
Bây giờ, ý đồ đã thực hiện được, mấy vị trưởng lão cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cười tủm tỉm nhìn Phương Thốn.
Cùng lúc đó, mấy vị đệ tử Lạc Thủy Tông lộ ra tuyệt chiêu cũng mặt đầy mong đợi nhìn Phương Thốn, trên mặt đều có chút ngạo khí. Đối với bọn họ mà nói, cái này thực ra cũng là một loại khiêu chiến, thông qua loại khiêu chiến này để Phương Nhị công tử biết khó mà lui, tên tuổi của Phương Nhị công tử bây giờ không nhỏ, nếu chuyện này thành công, trên mặt bọn họ cũng sẽ có hào quang.
Mà trong mắt những người này bây giờ hoặc có lo lắng hoặc có chờ mong, Phương Thốn cười cười giương tay áo, nói: “Không tệ!”
Nghe được Phương Thốn nói như vậy, vẻ mặt mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông tràn đầy tươi cười.
Trần trưởng lão cười với Phương Thốn, nói: “Nếu như Phương Nhị công tử không chê, vậy…”
Sau đó liền nghe được Phương Thốn cười nói: “Là đệ tử theo học phù đạo, cũng coi như là không tệ!”
“Hả…”
Sắc mặt mấy vị trường lão Lạc Thủy Tông lập tức trở nên có chút cổ quái.
Là đệ tử tông môn theo phù đạo, coi như là không tệ, nói cách khác, đặt bên cạnh cấp độ những tông môn khác cũng là như nhau?
Sắc mặt mấy vị đệ tử Lạc Thủy Tông ở phía dưới cũng biến thành khó coi.
Ngược lại chỉ có Hạc Chân Chương bỗng nhiên khẽ giật mình, cảm thấy một màn này sao lại có chút quen thuộc đây?
Sau khi nghe được lời nói của Phương Thốn thì bầu không khí lập tức trở nên hơi nặng nề.
Không chỉ sắc mặt của mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông lộ ra vẻ xấu hổ, mà ngay cả sắc mặt của mấy vị đệ tử Lạc Thủy Tông cũng không tốt lắm. Họ đều nhíu mày ngẩng đầu lên nhìn Phương Thốn, dường như cũng có mấy lời muốn nói, nhưng lại lo lắng nói ra thì sẽ hơi bất kính, dù sao vừa rồi mình cũng nhận lễ vật của người ta, nếu nói chuyện quá không khách khí, để người ta không xuống đài được thì làm sao bây giờ?
Tặng lễ, vẫn có tác dụng…
Ngược lại thì Phương Thốn cũng chẳng ngạc nhiên khi thấy sắc mặt đám người Lạc Thủy Tông thay đổi.
"Lạc Thủy Tông chính là đại tông chuyên về bùa chú duy nhất tại Thanh Giang, bùa chú rất thần kỳ, nổi danh cả Ngoan quốc, mà ba vị này thì mặc dù không có chủ tu bùa chú, nhưng bất kể khả năng dùng Hỏa Linh hay là dẫn sông thì đều nước chảy mây trôi, thậm chí còn thần diệu khó lường, biến hóa đa đoan. Thế nhưng nhìn tuổi tác ba vị này thì cũng không quá nhỏ, khí huyết căn cơ lại vững chắc hiếm thấy, vấn đề duy nhất là. . ."
Hắn hơi dừng lại, nhìn về hướng ba vị kia, cười nói: "Vì sao các ngươi đều chưa bước vào Ngưng Quang Cảnh?"
"Cái gì? Ngưng Quang?"
Nghe thấy lời nói của Phương Thốn thì mọi người đều cảm thấy rất kinh ngạc.
Cũng không có ai khinh thường lời nói của vị Phương nhị công tử này, thế nhưng lời nói của hắn rất vô lý nha.
Để Luyện Khí Sĩ bước vào Ngưng Quang Cảnh thì cực kỳ khó khăn.
Ngưng Quang vốn khác biệt với Luyện Tức và Bảo Thân, không phải dựa vào tích lũy là có thể đột phá.
Cảnh giới này cần ma luyện cùng với thiên phú.
Giống như trong một ngàn người cùng vẽ trứng gà thì người có đột phá, có thành tựu cũng chẳng có bao nhiêu.
Việc này thì các vị lão sư cũng không thể giúp được, phải dựa vào chính bản thân mình.
Mỗi ba năm Lạc Thủy Tông đều sẽ thu mười mấy đệ tử, mà bên trong tông môn bọn hắn, tính cả các trưởng lão với đệ tử thì khoảng hơn ba trăm người. Mà bên trong ba trăm người này thì có thể nắm ra một bó to Bảo Thân Cảnh, hàng năm đều có số lượng lớn tu sĩ Bảo Thân Cảnh xuống núi, vậy nhưng trong những đệ tử đó thì người có thể tu thành Ngưng Quang Cảnh cũng chỉ có mười mấy người. . .
Nguyên nhân là bởi vì hai chữ thiên phú.
Cũng không phải chỉ Lạc Thủy Tông, mà toàn bộ thế gian này thì số lượng Luyện Khí sĩ chênh lệch giữa hai cảnh giới Bảo Thân cảnh cùng Ngưng Quang cảnh là vô cùng lớn.
Hỏi người khác lời này cũng giống như là hỏi vì sao ngươi hát nhiều như vậy mà vẫn chưa trở thành ca sĩ vậy.
. . .
. . .
Mà nghe thấy Phương Thốn hỏi câu nói này thì sắc mặt của ba vị đệ tử Lạc Thủy Tông đều lộ ra vẻ xấu hổ, bọn hắn đều là hàng tuyển trong Trúc Cơ Cảnh của Lạc Thủy Tông, có thể xưng là nhân tài kiệt xuất. Họ đã là Trúc Cơ, vậy dĩ nhiên việc đột phá Ngưng Quang là có thể, trên thực tế, trong ba người bọn họ thì vị Diệp sư huynh kia chính là người có hi vọng đột phá Ngưng Quang Cảnh nhất.
Phương nhị công tử ngươi cũng mới chỉ tu thành Bảo Thân không lâu, thậm chí khí huyết còn không sung mãn bằng chúng ta.
Vậy mà ngươi lại mở miệng hỏi điều này, chẳng ra thể thống gì cả.
Mà ở trong bầu không khí ngột ngạt và khó xử này, Phương Thốn vẫn chưa vội vàng giải thích gì.
Hắn xoay người qua, hướng về phía Vũ Thanh Ly nói: "Vũ sư đệ, ngươi có thể xuất thủ thi triển một đạo thần thông không?"
Vũ Thanh Ly nghe vậy thì khẽ gật đầu một cái, buông bầu rượu trên tay xuống.
Mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông đều không biết Phương Thốn đang nghĩ gì, đành phải đưa ánh mắt về phía Vũ Thanh Ly.
Ngay cả Hạc Chân Chương thì lúc này cũng hơi kinh ngạc.
Vũ Thanh Ly đi vào trong sân, hướng về phía mấy vị trưởng lão hành lễ rồi nói: "Ta gia nhập Thủ Sơn Tông nửa năm, tu Thần Minh Hiển Ma Thân."