Chương 378: Chạy không chính mình, ôm...
"Đường đường là Luyện Khí Sĩ, mục tiêu của ngươi trong tương lai là chạy trên bờ sông kéo thuyền?"
Mặt vị đệ tử kia đỏ bừng, không dám cãi lại.
"Còn có ngươi nữa."
Phương Thốn quay đầu nhìn về hướng Diệp Huyền Chân.
Mà Diệp Huyền Chân thấy Phương Thốn nói đến chính mình thì vẻ mặt cũng lập tức trở nên ngưng trọng, nhưng vẻ kiêu ngạo vẫn không giảm.
Vừa rồi hắn nghe được Phương Thốn nói ra vấn đề của hai vị sư đệ mình, nói trúng tim đen khiến cho người ta không thể bác bỏ, mà những vấn đề kia cũng quả thực có xuất hiện, mà càng như vậy thì hắn lại càng hiếu kỳ người này sẽ chỉ ra vấn đề của mình như thế nào.
Mình là đại đệ tử của Lạc Thủy Tông, được công nhận là người mạnh nhất ở cảnh giới Trúc Cơ, mà thiên phú của mình cũng rất tốt, thậm chí ngay cả một vài trưởng bối Ngưng Quang Cảnh cũng khen không dứt miệng, mà mình đệ tử có hi vọng đột phá Ngưng Quang Cảnh nhất Lạc Thủy Tông, nếu như vị Phương nhị công tử này quả thực muốn tìm khuyết điểm của mình, vậy coi như có thất lễ thì cũng phải muốn...
"Nếu ta đoán không sai thì ngươi đã kẹt hơn một năm tại cảnh giới Trúc Cơ đại viên mãn đúng không?"
Lúc Diệp Huyền Chân đang suy nghĩ thì bỗng nhiên Phương Thốn mở miệng, hỏi một câu.
Diệp Huyền Chân khẽ giật mình, do dự nói: "Đã hai năm."
Phương Thốn nói: "Vậy ta đoán rằng ngươi sẽ còn kẹt thêm hai năm, thậm chí là mắc kẹt mãi mãi."
"Điều này..."
Nghe thấy lời nói của Phương Thốn thì Diệp Huyền Chân sững sờ, thực sự không biết nên trả lời như thế nào.
"Ngươi quá tinh tế."
Mà Phương Thốn nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Diệp Huyền Chân thì lại càng bình tĩnh hơn, giọng nói mang theo vẻ vừa thân cận vừa nghiêm túc nói:
"Thuật pháp của ngươi tinh tế đến cực điểm. Thậm chí khi nhìn thuật pháp của ngươi, ta có thể thấy được sự lý giải của ngươi trên kinh nghĩa của Lạc Thủy Tông, có thể thấy được sự chăm chú nghiên cứu, cố gắng để cho thuật pháp trở nên hoàn hảo của ngươi, tuy nhiên ngươi vẫn không phá được bình cảnh, phải không?"
Đôi mắt của Diệp Huyền Chân trừng lớn, hô hấp trở nên hơi khó khăn.
Điều mà Phương Thốn nói đúng là vấn đề mà hắn đau đầu nhất. Từ rất lâu trước kia, hắn đã là người có hi vọng đột phá Ngưng Quang Cảnh nhất trong Lạc Thủy Tông, mà bây giờ đã qua hai năm hắn vẫn chưa thể đột phá, ngược lại thì trước đó hai vị sư đệ sư muội không được ai xem trọng đã sớm đột phá, chỉ còn hắn vẫn bị kẹt...
Hắn xin các sư trưởng giúp đỡ, nhưng chính các sư trưởng cũng cảm thấy căn cơ của hắn rất vững chắc, không có vấn đề gì.
Nhưng nếu hắn không có vấn đề, vậy mà hết lần này tới lần khác đều không thể đột phá, ngươi nói thử xem điều này có đáng giận hay không?
Nhưng lời nói của Phương Thốn dường như đang nói thẳng vào trái tim của hắn.
...
...
"Ạch... Kiến thức của Phương nhị công tử độc đáo, khiến người khác bội phục, chỉ là, ngươi cảm thấy những đệ tử này nên làm thế nào để tiến bộ đây?"
Trong bầu không khí có phần trầm mặc này, mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông liếc nhìn nhau.
Nếu ngay từ đầu Phương Thốn nói những lời như vậy thì mấy vị trưởng lão của Lạc Thủy Tông sẽ không coi ra gì, thậm chí sẽ khịt mũi coi thường. Dù sao tu vi của Phương Thốn cũng chỉ là Trúc Cơ Cảnh, đừng nói là trước mặt bọn hắn, mà ngay cả trước mặt ba vị đệ tử Lạc Thủy Tông này thì cũng được coi là người có hiểu biết ít. Nhưng mà Phương Thốn lại để cho Vũ Thanh Ly xuất một chiêu tinh diệu nhập thần kia, khiến cho bọn họ không dám coi thường.
Hơn nữa thực sự Phương Thốn đã dạy được một đệ tử chỉ tu hành nửa năm mà thần ý sung mãn...
"Các vị trưởng lão quá khen rồi, ta chỉ tiện tay chỉ điểm một chút mà thôi..."
Phương Thốn cười cười, thi lễ với mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông một cái rồi sắc mặt lộ ra vẻ hơi chăm chú, nói: "Nhưng mà nếu đã nói thì ta cũng xin chỉ ra điểm xấu một chút. Trong mắt của ta thì Lạc Thủy Tông có nội tình thâm hậu, truyền thừa tinh diệu, mấy vị sư chất cũng đều có thiên phú cực giai, tu hành khắc khổ, nhưng mà cách tu luyện công pháp lại hơi sai nha."
Cũng không thèm để ý đến sắc mặt của mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông, Phương Thốn nhìn về vị đệ tử xuất thủ thứ nhất – Lăng Ấn, nói: "Mặc dù Tiểu Hỏa Linh Thuật là thần thông huyền diệu, uy lực cực lớn, nhưng có thể vị sư điệt này đang tu luyện không đúng cách. Chiêu này vốn là chiêu thức chế ngự địch, truy cầu đến uy lực, nếu là ta tu chiêu này thì trước tiên sẽ đả thông ba mạch, pháp lực tinh thuần, khổ tâm ma luyện để truy cầu cấp độ cao hơn, đợi đến khi một chiêu này tu ra được hỏa hầu thì cần gì lấy lửa hóa chu tước, chu tước sẽ tự hiển lộ ra..."
Sau đó hắn nhìn về phía vị đệ tử họ Lăng kia, nói: "Đến lúc đó, thức thần thông này của ngươi cũng sẽ có được thần ý."
Vị đệ tử họ Lăng kia nghe những lời này thì há to miệng.
Mà Phương Thốn thì bỗng nhiên nói: "Đúng rồi, về sau ngươi tu luyện thì có thể thử dùng hai mạch Nhân Nghênh cùng Ế Phong xem."
Vị đệ tử họ Lăng kia hoàn toàn sửng sốt: "Điều này... Hai mạch này cũng không nằm trong phép Bảo Thân của Lạc Thủy Tông..."
"Chỉ là thử vận chuyển pháp lực qua một chút mà thôi, vấn đề không lớn."
Phương Thốn nhìn về phía hắn cười nói: "Nếu ngươi cảm giác hiệu quả không lớn, thì đến lúc đó cứ việc dừng lại."
Cũng không đợi vị đệ tử họ Lăng kia lên tiếng, trong mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông cũng có người âm thầm suy nghĩ lời nói của Phương Thốn, dần dần ánh mắt hơi lóe lên, nhờ vào nhị mạch cùng phương pháp tu luyện Tiểu Hỏa Linh Thuật kia mà hắn dường như phát hiện ra một vùng đất mới.
"Còn không mau tạ ơn Phương nhị công tử chỉ điểm."
Vị trưởng lão kia nhìn thấy vị đệ tử này không phản ứng gì thì lên tiếng quát.
Lăng Ấn kinh hãi, vội vàng hành lễ với Phương Thốn.
Phương Thốn nhẹ gật đầu rồi nhìn về phía vị đệ tử thi triển chiêu Dẫn Giang kia, nói: "Pháp lực của ngươi thâm hậu, căn cơ cực tốt, rất thích hợp để tu luyện thần thông hệ thủy, nhưng nếu mà là ta tu chiêu Dẫn Giang này thì sẽ không bao giờ lần nào cũng huy động toàn bộ pháp lực để khống chế dòng sông. Nước chính là vật chí nhu, nhưng lại có sức mạnh vỡ đê chuyển núi, việc ngươi cố gắng không chế dòng sông chính là đang đối địch với dòng sông..."