Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 379: Chạy không chính mình, ôm... (2)

Chương 379: Chạy không chính mình, ôm... (2)


"Ngươi đã học thủy tướng pháp, vậy ngươi phải cảm nhận được dòng chảy của sông, mượn lực dẫn đạo, chứ không phải là cưỡng ép không chế. Nếu mà là ta thì ta dùng ít hơn ba phần pháp lực, nhưng lại nhiều thêm một phần thần niệm, như vậy thì sẽ tiết kiệm sức lực hơn so với trước đây..."
Vị đệ tử kia nghe được thì trên mặt lộ ra vẻ giật mình, hắn càng nghĩ thì càng thấy có đạo lý, nhưng lại hơi chần chờ: "Nhưng mà thần thức của ta cũng không mạnh mẽ..."
"Nếu đã không mạnh mẽ, vậy thì học cách để trở nên mạnh mẽ đi."
Phương Thốn trực tiếp ngắt lời hắn, nói: "Chẳng lẽ ngươi có thể thành công nếu ngươi đi trên con đường sai lầm sao?"
Vẻ mặt vị đệ tử kia chấn động, vội vàng thi lễ với Phương Thốn.
"Về phần Lưu Vân Quảng Tụ của ngươi..."
Cuối cùng Phương Thốn nhìn về phía Diệp Huyền Chân, cười nói: "Nếu như muốn có được thần uẩn, thì đầu tiên ngươi phải nhập thần, khi dùng trái tim để cảm nhận thì vạn sự đều sẽ thông. Trong lòng chỉ có thuật pháp này, các thuật pháp khác chỉ là phù du, trong lòng ngươi phải luôn tin rằng thuật pháp này là hoàn hảo, nếu chỗ nào hơi có khuyết điểm thì phải tu luyện cẩn thận tỉ mỉ. Nếu như trong lòng ngươi luôn nhìn những thuật pháp khác thì làm sao có thể có được thần uẩn?"
Diệp Huyền Chân chỉ cảm thấy Phương Thốn hơi cao thâm mạt trắc, vậy nên lời nói của hắn mang theo vẻ lễ phép, thế nhưng trong tâm cũng có ngạo khí, nhất thời khó mà tiếp nhận vấn đề sai lầm của mình. Nhưng lúc này nghe thấy lời nói của Phương Thốn thì cũng không dám vô lễ, hắn vô thức nói: "Thật là như thế nào?"
Phương Thốn không chút nghĩ ngợi, cười nói: "Quên đi."
Sắc mặt Diệp Huyền Chân lộ ra vẻ cổ quái: "Quên... Quên đi?"
"Đúng vậy."
Phương Thốn gật đầu, nói: "Những gì sư trưởng dạy bảo, những gì kinh nghĩa ghi lại, đều phải quên hết đi. Chỉ dựa vào lĩnh ngộ của mình, tự mình lý giải cách tu luyện, mặc kệ ảnh hưởng bên ngoài, chính mình tu, chính mình luyện."
Nói xong, hắn nhìn về phía Diệp Huyền Chân, ánh mắt cực kỳ nghiêm trọng: "Quên đi tất cả, mới có thể ôm thiên địa."
Lúc nói hắn nói những lời này thì đang thầm nín cười.
"Quên đi tất cả, mới có thể ôm thiên địa?"
Diệp Huyền Chân nghe xong thì cảm giác cả người như gặp phải trọng kích, bờ môi run rẩy, trong lòng dường như mở ra một cánh cửa mới.
Quên đi tất cả, mới có thể ôm thiên địa...
Quên...
Bản thân mình khổ tu mấy năm, một lòng muốn nhờ vào đó để hiểu thấu thần ý, đột phá Ngưng Quang Cảnh, vậy mà lại phải quên...
Mặc kệ ảnh hưởng bên ngoài.
Chính mình tu, chính mình luyện...
Không thể nào hình dung được một câu nói này có bao nhiêu lực trùng kích đối với Diệp Huyền Chân kẻ mà đã khổ tu hai năm không đột phá.
Trên thực tế, nếu như trước đó Phương Thốn không để cho Vũ Thanh Ly xuất ra thần thông thì bây giờ lời hắn nói Diệp Huyền Chân chưa chắc sẽ nghe, cho dù là nghe thì cũng không thật sự để ý quá nhiều. Nhưng mà bây giờ thì Diệp Huyền Chân lại thật sự nghe lời của Phương Thốn, chăm chú suy nghĩ.
Từng hình ảnh khổ tu, từng hình ảnh cố gắng đột phá trong hai năm nay ùa về.
Thậm chí ngay cả hình ảnh lòng thương xót cùng mỏi mệt mà người khác dành cho mình lúc mình chuẩn bị đột phá cũng dâng lên trong buồng tim, còn có hình ảnh mình phải nhìn những vị sư đệ lúc trước không bằng mình dần dần vượt qua...
Loại cảm giác này nên hình dung thế nào?
Càng không thể đột phát thì càng liều mạng tu hành, không dám lười biếng chút nào.
Mà càng nỗ lực nhiều thì càng cảm thấy mình không thể phá được cảnh giới, đây là thiên ý sao...
Mình thật sự không có thiên phú trong việc đột phá sao?
Đến cuối cùng là mình đã làm sai chỗ nào mà lại mắc kẹt mãi như vậy?
Trước đây mình đã suy nghĩ những vấn đề này cực kỳ nhiều, bây giờ lại nghĩ tới một lần nữa.
Điều khác biệt chính là lúc trước nghĩ tới thì sẽ chỉ càng thêm buồn rầu, mà bây giờ đã có đáp án.
"Quên đi ư, ha ha..."
Diệp Huyền Chân nghĩ đến đây thì sắc mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng sau đó lại lộ ra vẻ quái dị, lông mày nhíu lại, trong đầu dường như là có thứ gì đó đột nhiên biến mất, bất kể như thế nào cũng không nhớ lại nổi, mà hắn cũng dứt khoát không muốn nghĩ đến nữa, chỉ nghĩ chính mình nên làm gì, chính mình muốn làm gì, tất cả mọi thứ hóa hư vô, chỉ còn lại suy nghĩ của chính mình...
Mà vẻ mặt của hắn cũng dần dần thay đổi, cuối cùng hắn chợt cười to.
Hai cánh tay hắn run run phất lên, mang theo vẻ vụng về, chân thì xiêu vẹo đi về trước một bước rồi lại lùi lại một bước, nhìn hắn như đang múa vậy...
"Điều này..."
Sau khi mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông nghe được những lời của Phương Thốn thì đều đang cố gắng suy nghĩ, nhưng lúc nhìn thấy sự kỳ lạ của Diệp Huyền Chân thì lập tức kinh hãi, còn tưởng rằng đệ tử này bị điên bởi những lời nói của Phương nhị công tử rồi, vội vàng đứng lên kêu to: "Diệp..."
"Chớ có làm phiền hắn."
Thế nhưng vào lúc này Trần trưởng lão bỗng quát khẽ một tiếng, ngăn mấy người bên cạnh lại.
Ánh mắt hắn sáng rực lên, nhìn chăm chú Diệp Chân Huyền.
Mấy vị trưởng lão khác cũng phát hiện điều không đúng, giật mình vội vàng nhìn về hướng Diệp Chân Huyền.
Cái phất tay này của hắn, vẫn vụng về khó xử như vậy, thế nhưng theo thời gian dần trôi, từ cái động tác vụng về này lại khiến cho người ta nhìn ra một chút linh khí, dù sắc mặt của hắn có vẻ hơi điên cuồng, nhưng từ bên trong cái điên cuồng này lại dường như ẩn chứa một loại thanh minh, ngay cả pháp lực quanh người hắn cũng giống như đang hơi biến hóa, sinh ra một cảm giác lạ thường.
"Chẳng lẽ hắn muốn đột phá?"
Một vị trưởng lão bỗng nhiên thốt ra, sau đó lại vội che miệng của mình lại.
Bọn hắn dùng ánh mắt khó mà che giấu được vẻ kinh dị bên trong này nhìn về phía Phương Thốn.
Phương Thốn nhìn Diệp Huyền Chân thì trên mặt lộ ra vẻ tán dương cùng ý cười.
Nhưng trong lòng thì suy nghĩ: "Ôi trời..."
"Không thể nào?"
Tất cả những người đoán được khả năng này đều đang nghẹn họng nhìn trân trối.
Đôi mắt mở to như mắt gà chọi chăm chú nhìn Diệp Huyền Chân...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất