Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 380: Hư hư thực thực

Chương 380: Hư hư thực thực


Càng nhìn thì càng chắc chắn, lúc này pháp lực của Diệp Huyền Chân đã biến hóa ngày càng rõ ràng, mỗi lần hắn phất tay thì pháp lực lại càng huyền diệu hơn một chút, còn nếu như xem chiêu Lưu Vân Quảng Tụ của hắn thì lúc này cách hắn thi triển thậm chí có thể nói là hoàn toàn sai lầm, mỗi một cái phất tay, mỗi một đạo pháp lực biến hóa đều không giống trong kinh nghĩa.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, Lưu Vân Quảng Tụ mà hắn thi triển ra thì đều biến hóa tinh tế tới cực điểm.
Tất cả mọi người đều im lặng, chỉ còn tiếng tay áo vung vẩy.
Bất kể là năm vị trưởng lão của Lạc Thủy Tông hay là mấy vị đệ tử thì đều mang vẻ mặt căng thẳng và kinh ngạc nhìn Diệp Huyền Chân, nhìn hắn càng múa càng nhanh, bước chân khi thì lảo đảo, khi thì tinh tế, khi thì chậm rãi, khi thì nhanh gọn, tới cuối cùng thì hắn bỗng nhiên cười một tràng dài, hai cái tay áo bỗng nhiên run run phất về phía không trung, giống như là muốn liên kết với hư không vậy.
Mà tại khoảnh khắc này trong nhận thức của mọi người, thậm chí cảm thấy pháp lực của hắn biến hóa tinh diệu đến cực điểm, hòa cùng thiên địa.
"Xoạt."
Loại cảm giác huyền diệu đến cực điểm cũng chỉ tồn tại trong nháy mắt, giống như là ảo giác.
Mà trong khoảnh khắc ảo giác này xuất hiện thì Diệp Huyền Chân đột nhiên thu hồi tất cả pháp lực, lẳng lặng đứng yên tại chỗ.
Hai cái tay áo chậm rãi rơi xuống, rũ ở bên người của hắn.
Khí tức quanh thân bốc lên như nước sôi, sau đó lại chậm rãi thu liễm, từ từ ẩn vào trong cơ thể của hắn.
Diệp Huyền Chân đứng yên tại chỗ rất lâu mới chậm rãi xoay người, cúi đầu thật sâu với Phương Thốn.
Trên mặt Phương Thốn cũng lộ ra nụ cười tán dương, nhẹ nhàng gật đầu với hắn.
...
...
"Ôi trời..."
"Thật sự đột phá?"
"Hắn thật sự lĩnh ngộ, đột phá Ngưng Quang ngay tại chỗ?"
"Trời ơi..."
Toàn bộ các trưởng lão của Lạc Thủy Tông đều sửng sốt.
Các đệ tử cũng sửng sốt.
Bọn hắn đắm chìm vào một cảm xúc chưa từng thấy, thậm chí coi cảm xúc đó là thần tích, tâm tình kích động không nói lên lời.
Không biết có bao nhiêu ánh mắt đột nhiên quay lại tập trung vào Phương Thốn.
Những ánh mắt kia đều tràn đầy vẻ ngạc nhiên cùng kinh ngạc...
Không chỉ có đệ tử, ngay cả mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông cũng như vậy...
Mà dưới tất cả những ánh mắt này, Phương Thốn ngồi ngay ngắn bất động, bình tĩnh lạnh nhạt, giống như là chỉ làm ra một việc nhỏ.
... Đương nhiên, những trưởng lão và đệ tử của Lạc Thủy Tông này không biết rằng Phương Thốn cũng đang cực kì ngạc nhiên.
...
...
Những lời vừa rồi hắn nói với ba vị đệ tử này cũng là có căn cứ.
Thiên tư của hắn bây giờ là 3 tấc 3 phân 3 ly, đã rất nhạy cảm đối với việc vận chuyển pháp lực, mà hắn đọc hiểu lục kinh, thiên phú đối với lục kinh cũng thực sự hơn người, nhất là hắn tu luyện Vô Tướng Bảo Thân Kinh, căn cơ càng hùng hậu hơn so với người bình thường.
Muốn nhìn ra các vấn đề về mặt tu hành thì thực sự dễ như trở bàn tay.
Cũng không phải bởi vì tu vi hắn cao hơn những trưởng lão Lạc Thủy Tông này, mà là bởi vì tầm nhìn của hắn đủ rộng.
Những trưởng lão Lạc Thủy Tông này đều tu hành dựa trên nền tảng của 36 mạch.
Thế nhưng lúc vừa bắt đầu Phương Thốn đã tu 108 mạch.
Điều này giống như là ở một nơi nào đó sắp có hạn hán, có người nghe nói đến thì cho rằng hạn hán không thể tới, vậy nên chịu đói.
Mà có một ít người thì nhận ra hạn hán sắp tới, vậy nên tích trữ một lượng lương thức, sau đó bán lấy lời.
Càng có một ít người thì sẽ nhìn ra vì sao nơi này có hạn hán rồi sẽ thử giải quyết vấn đề hạn hán...
Những đệ tử Lạc Thủy Tông này chính là cảnh giới chịu đói.
Trưởng lão Lạc Thủy Tông thì là cảnh giới có thể nhìn ra cơ hội buôn bán.
Còn Phương Thốn thì là cảnh giới có thể nhìn ra lý do của trận hạn hán.
Đương nhiên, nếu nói về điều này thì người lợi hại nhất phải là Phương Xích, người sáng tạo Vô Tướng Bảo Thân Kinh như hắn, cũng đã có thể thấy rõ thiên địa vận chuyển, thậm chí tìm hiểu ngược dòng đến bản nguyên của cảnh giới, nếu không có Vô Tướng Bảo Thân Kinh, thì Phương Thốn cũng không thể nào làm được như này...
Chỉ là, coi như Phương Thốn có thể thấy được thì cũng không thể một câu đánh thức được người khác, giúp người khác lĩnh ngộ được. Vừa rồi hắn chỉ là vạch một chút chỗ thiếu sót của mấy vị đệ tử Lạc Thủy Tông này, giúp đỡ bọn hắn đỡ đi đường quanh co hơn mà thôi...
Thế nhưng ai mà nghĩ tới, Diệp Huyền Chân lại phối hợp tốt như vậy?
Ta tùy tiện nói một câu mà ngươi đã đột phá?
Lúc này trong lòng Phương Thốn đang vô cùng đặc sắc.
Thế nhưng trên mặt cũng chỉ có thể mỉm cười.
...
...
"Phương nhị công tử, lão phu... lão phu không biết nên nói cái gì cho phải..."
Sau khi sửng sốt nửa ngày thì vị Trần trưởng lão của Lạc Thủy Tông kia mới đột nhiên nhảy dựng lên, thân hình lóe lên đi tới bên người Diệp Huyền Chân, tay áo phủi nhẹ, pháp lực đảo qua nhìn thấu tu vi, lúc này xác định được Diệp Huyền Chân đã thật sự đột phá Ngưng Quang Cảnh, mà trạng thái cũng rất tốt khiến khuôn mặt hắn dường như muốn hóa đá...
Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi xoay người, đường đường, là một trưởng lão Kim Đan Cảnh của một tông, vậy mà lại cúi đầu hành lễ với Phương Thốn.
"Ai da..."
Phương Thốn được hành lễ thì cũng vội vàng đứng dậy, quay sang Trần trưởng lão để hoàn lễ, cười nói: "Trưởng lão đừng có khen ta, đây thật sự không phải công của Phương Nhị ta, thật sự là do Diệp sư điệt bỏ nhiều công sức thường ngày, đến thời điểm đột phá thì lại trùng với lúc ta chỉ điểm hắn mà thôi..."
Câu này là hắn nói thật, Phương Thốn nghĩ nửa ngày, đều cảm thấy mình không có bản lĩnh này.
Chỉ có thể nói là vừa đúng lúc tên kia đột phá thì hắn nói bừa vài câu mà thôi.
Diệp Huyền Chân có thể đột phá thật sự là vì sự tài giỏi của hắn.
"Ha ha, Phương trưởng lão, chúng ta tận mắt nhìn thấy, ngươi còn nói như vậy, thật sự sẽ làm chúng ta xấu hổ đến chết mất..."
Mấy vị trưởng lão của Lạc Thủy Tông nghe thấy vậy lại đều đứng lên, vừa cười khổ, vừa hành lễ, vẻ mặt cảm khái.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất