Chương 382: Một tiếng kinh người
Hai mươi năm trước, thành nhỏ Liễu Hồ đã từng có một vị luyện khí sĩ tên là Phương Xích, tài năng xuất chúng, đè bẹp toàn bộ luyện khí sĩ ở Thanh Giang, có thể nói đã qua ba bốn đời hay cho đến tận bây giờ thì họ vẫn không thể vượt lên được, cũng không có ai còn dám tự xưng là thiên tài của Thanh Giang nữa. Thế sau khi vị Phương Xích tiên sư đã qua đời thì người huynh đệ ruột của hắn ta cũng có thiên tư tuyệt thế như hắn ta sao?
Đa số mọi người không cho rằng như vậy.
Rất nhiều người cảm thấy Phương Xích tiên sư có trước, vậy thì thiên tư của đệ đệ hắn cũng sẽ không quá kém.
Nhưng nếu để nói là xuất hiện một người có thể sánh vai với hắn ta, đó lại là chuyện không thể nào.
Một vị thiên tài nào ra đời là do trời xanh ban phước.
Phương gia kia có đức có tài gì mà có thể sinh ra được hai thiên tài xuất chúng như vậy chứ?
Tuy nói như vậy thì rất có lý, nhưng sau khi Phương Thốn đến Lạc Thủy Tông thì mơ hồ có một số lời đồn khác truyền ra ngoài, từ vị Phương nhị công tử này gia nhập vào tông môn ở Thanh Giang thì đã nhận được rất nhiều sự chú ý, mà hắn không hề làm cho người khác thất vọng, cho dù là việc mua linh mạch của Thủ Sơn Tông, hay là tìm được Bảo Thân pháp của Thủ Sơn Tông về, rồi là chém chết Khuyển Ma…
Không có chuyện nào là không làm kinh hãi một phương!
Nhưng mấy chuyện này không hề liên quan đến thiên tư tu hành của hắn, đủ gan, đủ tiền, đủ thủ đoạn thì ai cũng làm được hết.
Mà lời đồn truyền trong Lạc Thủy Tông lại không như thế.
Chuyện này thì đệ tử của Lạc Thủy Tông hiểu rõ hơn bất kỳ ai.
Lúc ban đầu có rất ít đệ tử biết Phương nhị công tử sắp đến, cho đến khi Diệp Huyền Chân phá cảnh mới truyền ra.
Đối với bất cứ tông môn nào thì đệ tử phá cảnh đều là chuyện trọng đại, nhất là việc đột phá này còn được người ta gọi là Ngưng Quang Cảnh của thần cảnh, Diệp Huyền Chân là một đệ tử tài năng của Lạc Thủy Tông, chuyện phá cảnh này vốn luôn được người khác chú ý đến, mà lúc họ nghe thấy Diệp Huyền Chân phá cảnh là do được Phương nhị công tử giúp đỡ, vậy thì phải hắn phải kinh khủng đến thế nào cơ chứ?
Lại còn có người có thể giúp đỡ việc người khác phá cảnh hay sao?
Đây thực sự không thể chỉ gọi là thiên tài được nữa rồi…
Quả nhiên trong vô số suy đoán, cũng có rất nhiều người nghi ngờ, hoặc là cảm thấy cái mà Phương nhị công tử gọi là những lời giác ngộ đó, có lẽ không như lời hắn nói mà là nghe được từ huynh trưởng Phương Xích của mình, hoặc là cảm thấy chuyện giác ngộ này là giả, dù sao thì người của Lạc Thủy Tông gian xảo thì ai cũng biết, không biết chừng là họ cố ý sắp xếp mấy thứ này để phá Mộ Kiếm Tông…
Nhưng cho dù như thế nào thì từ lúc Phương Thốn vào Lạc Thủy Môn, danh tiếng của hắn đã được nâng lên.
…
…
Bên ngoài đồn thổi mạnh mẽ như thế thì Lạc Thủy Tông cũng không khác gì.
Giờ đây Phương Thốn đã ở bên trong khách điện cao quý nhất của Lạc Thủy Tông, toàn bộ việc ăn uống, sinh hoạt đều giống như các vị trưởng lão của Lạc Thủy Tông, thực sự là hắn không hề giống một người trưởng lão từ tông phái khác đến, mà là giống như trưởng lão của chính Lạc Thủy Tông, thậm chí có thể nói nếu không phải Phương Thốn khăng khăng từ chối ý tốt thì Lạc Thủy Tông đã định phái mấy nữ đồ đệ đến hầu hạ cho hắn rồi…
Mặc dù không chịu nhận sự hầu hạ của nữ đệ tử, Phương Thốn cũng nhận được đãi ngộ cực kỳ cao của đệ tử Lạc Thủy Tông.
Không ai là không muốn gặp Phương nhị công tử một lần, để cho hắn nhìn quen mắt một cái là được rồi!
Luyện khí sĩ cần cái gì nhất chứ?
Đương nhiên là cần mấy cái gọi là tài nguyên tu hành, bí điển pháp môn, thần đan dị bảo rồi.
Nhưng nếu nói là cần nhất thì đó là sự nhanh nhạy!
Trong những người tu hành có rất nhiều người không sợ khổ, cũng không sợ khó, tình nguyện liều mạng rèn luyện bản thân, nhưng việc tu hành thì có những lúc không hề theo quy tắc, ngươi vừa cố gắng vừa liều mạng, nhưng vẫn luôn kẹt lại nơi cổ bình, ngươi không làm cách nào mà tiến thêm nửa bước nữa, thế giờ phải làm sao đây?
Mà ngay lúc này, nếu như có người có thể giúp đỡ mình thì sẽ may mắn đến thế nào cơ chứ?
…
…
Phương Thốn rất hưởng thụ đãi ngộ của Lạc Thủy Tông đưa đến cho mình.
Mặc dù ở lại Lạc Thủy Tông thì chưa thế xuất phát đến đủ ngũ đại tông môn để hắn có thể quyết định được kế hoạch của mình, nhưng kế hoạch đến Lạc Thủy Tông thì thuận lợi hơn so với hắn nghĩ, giờ hắn không chỉ có thể tự do ra vào Tàng Kinh Điện của Lạc Thủy Tông, tùy ý xem kinh nghĩa pháp điển, thậm chí là muốn mượn mấy điển tịch của trưởng lão Lạc Thủy Tông thì đối phương cũng vô cùng hào phóng mà cho mượn.
Đặc quyền như thế này thì chỉ có một mình hắn là trưởng lão ngoại môn được hưởng, chứ những đệ tử chân truyền của Lạc Thủy Tông cũng chưa chắc có được đặc quyền này.
Cơ hội hiếm thấy như thế này thì đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Vì vậy trong quãng thời gian này, Phương Thốn luôn ở lại trong Lạc Thủy Tông, chăm chú xem kinh nghĩa pháp điển.
Lạc Thủy Tông là đại phù tông đứng đầu Thanh Giang, nên toàn bộ những điển tích đều liên quan đến phù chú.
Cho dù là mấy thuật pháp thần thông không cần phải phù chú, thực ra cũng có dùng đạo lý của phù chú ở đâu đó, giống như tiểu hỏa linh thuật của vị đệ tử Lăng Ấn lúc trước, vốn là vẽ bùa vào trong không trung để lôi kéo lửa, còn thuật dẫn sông là mượn sức mạnh của phù chú để làm thuật pháp ngự thủy, về phần Đại La Lưu Vân Tụ thì rõ ràng là lúc phù sư chiến đấu thì đã dùng để lấy được phù triện pháp môn của đối phương.
Phương Thốn không thiên về ‘thư kinh’, cũng không hề có thiên phú quá cao về phù triện, vì vậy trọng điểm lúc này hắn muốn tu là thuật pháp khác ngoài phù triện của Lạc Thủy Tông. Mặc dù ở đây không có nhiều thứ như vậy, uy lực cũng không cao thâm lắm, nhưng dù sao Lạc Thủy Tông cũng có Bảo Thân pháp của riêng mình, có được Bảo Thân pháp thì tự nhiên sẽ có nhiều pháp thuật thần thông tương ứng.
Chỉ cần vậy là đủ rồi.