Chương 381: Hư hư thực thực (2)
Đúng là bọn hắn không tin lời nói của Phương Thốn, muốn vượt qua cảnh giới này, thì Diệp Huyền Chân hẳn đã phải vượt qua từ hai năm trước rồi.
Hai năm trước đó, dù hắn có cố gắng bao nhiêu thì cũng không thể phá cảnh.
Mà bây giờ, bởi vì một câu nói của ngươi mà hắn đột phá cảnh giới, ngươi lại nói là trùng hợp?
Ai mà tin đây?
Ngay trước mặt chúng ta, một câu nói đã giúp một vị đệ tử đột phá cảnh giới, nhất là trước đó mọi người cũng đều thấy được điểm thần dị của tên đệ tử Thủ Sơn Tông họ Vũ kia, hắn cũng bảo rằng mình có được thần ý nhanh như vậy đều dựa vào việc có người chỉ dẫn, điều này có nghĩa là gì?
Thực lực chân chính.
"Ha ha, lời của vãn bối nói đều là thật, nội tình của Lạc Thủy Tông vốn đã thâm hậu, các vị tiền bối cũng đều là người có tu vi hơn người, chẳng lẽ lại không nhìn ra chỗ thiếu sót của những đệ tử này, chắc chắn các ngươi chỉ cố ý để bọn hắn có thêm kinh nghiệm thôi, lần này vãn bối nói nhiều, thật sự là không tốt."
Nhìn ra được sự việc này không thể nói rõ ràng nên Phương Thốn đành phải cười khổ nói.
"Không tốt?"
"Ha ha, không tốt kiểu này, nhiều thêm mấy lần mới tốt."
Mấy vị trưởng lão Lạc Thủy Tông nghe thấy Phương Thốn nói vậy thì tâm trạng rất tốt, thậm chí còn có chút cảm động.
Bọn hắn dạy đệ tử lâu như vậy mà không có đột phá cảnh giới, vậy mà lại được một câu nói của Phương Thốn giúp đột phá, chuyện như thế thật sự vô cùng kỳ diệu, nếu là Phương Thốn chạy ra bên ngoài, trắng trợn tuyên bố, nói trưởng lão Lạc Thủy Tông không biết dạy đệ tử, chỉ như vậy thôi đã có được danh tiếng lớn rồi, tương đương với việc giẫm qua đầu toàn bộ Lạc Thủy Tông mà trèo lên trên, đến lúc đó, Lạc Thủy Tông muốn giải thích cũng khó khăn.
Mà bây giờ, người ta thế mà còn giữ gìn mặt mũi cho mình?
Thiên phú của Phương nhị công tử vừa cao, lại vừa biết làm người như vậy, thực sự là...
Dù biết rõ vị Phương Nhị công tử này nhất định sẽ mang lại nhiều phiền phức, nhưng trong lòng bọn hắn vẫn nảy sinh hảo cảm với hắn.
Chuyện lần này, hẳn là ổn rồi nhỉ?
Nhìn những ánh mắt sợ hãi trong sân, Phương Thốn thầm nghĩ trong lòng.
...
...
"Một câu đã giúp đệ tử của tông chúng ta vượt qua chướng ngại trong tâm, đột phá cảnh giới?"
Mà khi trên dưới Lạc Thủy Tông cũng cực kỳ kích động, dường như đang coi Phương Thốn là thần thánh, lúc này trên tông chủ phong của Lạc Thủy Tông cũng đang có một vị nam tử mặc áo bào đen, hắn nghe được một vị trưởng lão bẩm báo thì kinh ngạc, vẻ mặt mang theo vẻ nghiêm túc xoay người qua.
"Chính xác tuyệt đối, chính là người rất có tiếng kia, người đã qua hai năm vẫn chưa thể đột phá, Diệp Huyền Chân."
Vị trưởng lão kia kích động nói: "Lúc vị đệ tử này vừa mới nhập môn, tông môn vốn đã coi hắn như đệ tử tinh anh để bồi dưỡng, nhưng lại không nghĩ tới, mặc dù vị đệ tử này không có thiên phú trong việc tu luyện bùa chú, nhưng lại yêu thích tu luyện thuật pháp, thấy hắn đột phá cảnh giới khá nhanh nên các trưởng lão cũng chỉ điểm thêm, vốn cho rằng hắn có thể đột phá Ngưng Quang, tu đến Kim Đan, thì ngoài bùa chú ra Lạc Thủy Tông ta sẽ có thêm danh vọng trên phương diện thuật pháp..."
"Nhưng không ngờ, kẻ này lại cứ kẹt tại Trúc Cơ đỉnh phong, trọn vẹn ba năm cũng không có tiến triển, các trưởng lão đều đã chuẩn bị từ bỏ."
"Nhưng ngay tại lúc này, vị Phương nhị công tử kia thế mà chỉ cần một câu nói đã giúp hắn khai thông tất cả..."
"..."
"..."
"Điều này không hợp lý, người chỉ có từng đó tu vi và tuổi tác lại có thể đi khai thông cho người khác sao?”
Tông chủ Lạc Thủy Tông càng nghe, sắc mặt càng trở nên kinh ngạc.
"Nghe thì không hợp lý, nhưng chúng ta đã tận mắt nhìn thấy..."
Vị trưởng lão đến bẩm báo cũng thở dài: "Mà, lúc hắn nói mấy câu đó, thì lão phu càng nghĩ, lại càng cảm thấy lĩnh ngộ được thêm... Quên đi tất cả, mới có thể ôm thiên địa, chà, càng nghĩ thì càng cảm thấy có ý nghĩa thâm sâu, rất thần kỳ..."
Lời này quả thực cũng rất có đạo lý, có chút ý cảnh hư hư thực thực..."
Tông chủ Lạc Thủy Tông cũng trầm ngâm thật lâu, sau đó mới thở dài nói: "Nhưng mà đạo lý bực này chỉ sợ không phải Phương nhị công tử có thể lĩnh ngộ ra."
Trưởng lão lập tức giật mình: "Điều này..."
"Nếu ta đoán không lầm, đây là do tiên sư Phương Xích lĩnh ngộ đi."
Tông chủ Lạc Thủy Tông bỗng nhiên nở nụ cười, dường như đã nắm được chân tướng, cười nói: "Cấp độ cảnh giới như tiên sư thì hẳn là có lĩnh ngộ cực sâu đối với đại đạo, chỉ vài câu nói của bọn hắn thì cũng thực sự là có khả năng chạm tâm tư của ngươi, vào thời khắc mấu chốt, làm cho ngươi bộc phát..."
"Nhưng mà, lấy tu vi cùng tuổi tác của Phương nhị công tử mà có thể dùng những lĩnh ngộ này biến hóa cho bản thân sử dụng, có thể thấy rằng thiên tư cực kỳ cao."
Vị trưởng lão này nghe tông chủ nói thì cũng không khỏi thầm gật đầu, cảm thấy rất có đạo lý.
Sau khi hơi do dự, hắn nói: "Vậy chuyện vị Phương nhị công tử này nhập Tàng Kinh Điện..."
"Cái này còn phải hỏi sao, cho hắn vào."
Tông chủ Lạc Thủy Tông nở nụ cười, không chút nghĩ ngợi trả lời: "Vị Phương nhị công tử này có tiền, còn có thủ đoạn, lại còn có chỗ dựa, có dũng khí, thì ta đều không cảm thấy hiếm lạ, nhưng mà thiên tư của hắn thì ta lại cảm thấy thú vị."
"Ha ha, vậy thì điều này là cơ hội tốt của Lạc Thủy Tông chúng ta."
"Mượn trận đánh cược lúc trước thì bây giờ hắn muốn xem cái gì chúng ta cho hắn xem, tương lai nếu hắn gặp xui xẻo, thì Lạc Thủy Tông chúng ta chỉ cần bảo rằng chúng ta bị hắn dùng quy định của trận đánh cược ức hiếp, không thể không cho hắn tiến vào Tàng Kinh Điện, mà nếu tương lai hắn thật sự có thành tựu, vậy Lạc Thủy Tông chúng ta chính là những người có con mắt tinh đời, lúc hắn khó khăn bấp bênh thì giúp đỡ hắn trong lúc hắn khó khăn, bất luận là thế nào thì chúng ta đều sẽ kiếm bộn, không lỗ..."
"Cơ hội tốt như vậy, vì cái gì không bắt lấy?"