Chương 383: Một tiếng kinh người (2)
Uy lực của những thuật pháp thần thông này không mạnh lắm, cũng không kỳ diệu gì, đối với Phương Thốn mà nói thì không quá quan trọng.
Nhưng mà có nó thì hắn có thể thúc giục chư mạch luyện pháp, nâng cao bản thân.
Đương nhiên, Phương Thốn không hề bỏ việc học phù đạo, mình không định học, nhưng mà vẫn còn tiểu hồ ly mà…
Bởi vì mặt mũi Phương nhị công tử quá lớn, vì vậy nên đừng nói là tự mình có thể tùy tiện ra vào Tàng Kinh Điện, mà cả Vũ Thanh Ly, tiểu hồ ly, Tiểu Thanh Liễu đều có thể đi theo hắn vào trong, đương nhiên rồi, đối với họ mà nói thì pháp thuật của Lạc Thủy Tông thực sự là không giúp được gì nhiều, không hiểu được luyện thân pháp của Lạc Thủy Tông, thì toàn bộ pháp thuật và thần thông, kinh sách, điển tích, đều là học vẹt, học vào cũng chỉ là để mở mang tầm mắt thôi.
Tốt xấu gì thì Lạc Thủy Tông có toàn bộ tập viết phù chú, vạn cổ pháp môn, Phương Thốn đều cho nàng ta tự chọn.
Nhìn thấy tiểu hồ ly mặt mày ủ rũ như vậy, tâm trạng của Phương Thốn trở nên rất tốt.
Trước đây chắc mấy người phụ mẫu mua cho con “Mô phỏng đề thi đại học trong ba năm, năm năm” cũng vui vẻ như thế này nhỉ?
…
…
Vài tháng sau.
Phương Thốn đã xem điển tịch của Lạc Thủy Tông vô số lần, cũng đã tìm được mười tám phương pháp điều khiển mạch rồi.
Với người tu hành thì thời gian một tháng thực sự là không dài, cho dù là tìm hiểu một pháp thuật cũng không thể trong thời gian ngắn như vậy được, nhưng với Phương Thốn mà nói, tu luyện pháp thuật mà sau đó còn luyện cả phương pháp điều khiển kinh mạch, thực sự là một chuyện vô cùng đơn giản, thời gian một tháng là vô cùng đủ rồi, hơn nữa có thể học được mười tám cách điều khiển kinh mạch từ Lạc Thủy Tông thì cũng xem như là niềm vui bất ngờ.
Lạc Thủy Tông và Thủ Sơn Tông đều tu ba mươi sáu mạch, Bảo Thân pháp tứ phẩm, nhưng ba mươi sáu mạch giữa hai môn phái lại hoàn toàn khác nhau.
Giữa hai bên thì có nhiều sự trùng lặp, với một mức độ nào đó mà nói thì thực ra chắc chỉ có một đại mạch của hai tông môn ra khác nhau, tiềm lực và đặc thù của Bảo Thân pháp được tu luyện ra thì lại khác hoàn toàn, số lần thực hiện cũng không giống nhau, sai biệt mười tám mạch thì đã rất ổn rồi.
Mà đến lúc này thì Phương Thốn thực sự đã có thể rời khỏi đây, nhưng hắn vẫn còn chuyện phải làm.
Đến ngũ tông môn học pháp thuật là một chuyện quan trọng, nhưng không phải là chuyện quan trọng nhất.
…
…
Lúc nào Phương Thốn vào trong Tàng Kinh Điện của Lạc Thủy Tông cũng có đệ tử của Lạc Thủy Tông đến nhân cơ hội để bắt chuyện, có thể là hỏi han một số vấn đề, trong đó có không ít người là tò mò, nhưng cũng có một số người là muốn kết giao, đương nhiên cũng không thiếu những người có ý khiêu khích, vẫn may là Vũ Thanh Ly vẫn luôn đứng bên cạnh Phương Thốn, giúp hắn từ chối khéo, nếu không thì Phương Thốn muốn an tĩnh đọc điển tích thì thực sự rất khó.
Đương nhiên, người làm người xấu là Vũ Thanh Ly, Phương nhị công tử vẫn là một người rất dễ gần dễ mến.
Bình thường hắn đọc kinh pháp rất nhiều, cũng thường xuyên tụ họp với đám đệ tử Lạc Thủy Tông, bàn luận về pháp thuật, uống rượu phẩm trà, không hề có chút kiêu ngạo nào.
Đệ tử của Lạc Thủy Tông vốn vì chuyện của Diệp Huyền Chân mà rất tò mò về Phương Thốn.
Ai cũng muốn biết hắn có thần kỳ như trong truyền thuyết hay không, có thể dùng lời nói mà làm cho người khác tỉnh ngộ, mà sau khi họ tiếp xúc với hắn thì rất nhanh đã phát hiện ra, Phương nhị công tử có thiên tư cao siêu, mỗi một câu trong thất kinh mà có những người chưa hiểu được cũng như là lĩnh hội được, nhưng sau mỗi lần trò chuyện, mặc dù không thực sự dùng một câu nói làm cho người ta phá cảnh, nhưng mà thường làm cho người ta lĩnh ngộ nhiều hơn.
Cái này cũng chưa là gì, quan trọng nhất vẫn là vị Phương nhị công tử này có thiên phú cao như vậy nhưng lại không hề tỏ ra kiêu ngạo, vênh vênh tự đắc.
Thấy chuyện gì mình chưa hiểu thì sẽ không hề giả bộ hiểu mà thoải mái, thành thật xin chỉ giáo.
Mà sau khi có được đáp án thì cũng sẽ không keo kiệt lời khen và sự tôn trọng.
Cũng vì vậy nên không đến một tháng, trên dưới Lạc Thủy Tông toàn là lời khen ngợi đối với Phương Thốn, hiển nhiên là một tháng này Phương Thốn tiếp xúc cũng chỉ hơn hai mươi người đệ tử của Lạc Thủy Tông, nhưng mà trên dưới tông môn đâu đâu cũng đang thảo luận, hình như là cả mấy trăm người đều rất có thiện cảm với hắn, rõ ràng hắn đến Lạc Thủy Tông chỉ trong thời gian một tháng, nhưng cứ như đã kết được rất nhiều bằng hữu ở đây.
“Trưởng lão tông môn gian xảo, không chịu làm bạn với ta, ta cũng đâu dám nhận mấy thứ có lợi!”
Ở trong khách điện, Phương Thốn bỏ quyển sách trong tay xuống, cười mà nói:
“Trái lại thì đệ tử trong tông môn lại dễ thương hơn một chút, không ít người đã kết bạn với ta, nếu không do Vũ sư đệ dọa mấy người chạy mất thì nói không chừng ta còn có nhiều bạn bè hơn nữa!”
“Ta đâu có dọa họ, có lúc còn muốn làm quen thân thiết với họ để thảo luận chút chuyện mà…”
Vũ Thanh Ly đứng bên cạnh có chút vô tội mà nói, cũng may mà tính tình hắn ta tốt, cũng không thích tranh cãi với người khác, nên chỉ suy nghĩ vấn đề của Phương Thốn một chút rồi nói:
“Làm bạn tốt với đệ tử tông môn đương nhiên là dễ hơn, bình thường ta hay nghe ngóng thì đây đâu cũng thấy đệ tử Lạc Thủy Tông đang khen ngợi ngươi, trên dưới đều xem ngươi là người nhà mình, nhưng đệ tử cũng chỉ là đệ tử, chuyện lớn thì cũng không nhờ được gì.”
Phương Thốn hiểu hắn ta có ý gì.
Lúc đầu lúc chém Khuyển Ma ở núi Ô Nha, có rất nhiều người đệ tử của ngũ tông cũng nhìn thấy Khuyển Ma hung ác điên cuồng, muốn ra tay giết chết.
Nhưng mà lúc đó trưởng lão của họ đang ở bên cạnh, không cho phép họ ra tay, thế thì họ làm được gì cơ chứ?
“Một hai người đệ tử thì không làm được gì, nhưng nếu như làm bạn với từng người đệ tử trong ngũ đại tông môn thì sao?”
Hắn suy nghĩ bước tiếp theo của kế hoạch, nhịn không được mà nở nụ cười.
Vũ Thanh Ly khẽ giật mình, quay đầu nói: “Có dự tính gì rồi?”
“Một tiếng kinh người!”
Phương Thốn nói xong liền nở một nụ cười mà nói tiếp: “Giới tu hành cũng cần phải có thần tượng!”