Chương 386: Thiên kiêu chi tử
Nhưng điều mình phải làm không phải là nhận sự đầu tư của bọn họ hay đổi lấy pháp thuật của bọn họ.
Ngươi cho ta một trái đào, ta trả lại ngươi một viên ngọc đẹp.
Ngươi tốt với ta, ta sẽ tốt với ngươi.
Muốn cho luyện khí sĩ ngũ tông quận Thanh Giang này đều biết không phải Phương nhị công tử đến đây để kiếm lợi từ các người!
Ta đến là để cho các ngươi phục.
“Vệ đạo mạc tiếu nho cân giả, thủ trung phù bút khoái quá đao!”
Nhìn bức tường pháp môn Phương Thốn để lại, tông chủ và trưởng lão của Lạc Thủy Tông đều sững sờ tại chỗ, chỉ cảm thấy bốn câu thơ kia lúc này dường như biến thành tiếng sấm liên tiếp, không ngừng dâng trào trong trái tim họ, ầm vang giống như muốn hủy diệt tâm trí của mình vậy.
“Vị Phương nhị công tử này, vậy mà...”
“Vậy mà...”
Trong lòng như thủy triều dâng, chạm đến từng chút lý trí trong đầu óc, ngay cả tông chủ và trưởng lão đã tu hành nhiều năm, tính tình trầm ổn, lúc này cũng cảm thấy có chút tinh thần đã lâu không có dâng lên trong lòng, có người nhìn pháp môn trên tường kia, kích động đến không tự chủ được, còn có người nhìn bốn dòng thơ, gần như muốn ngửa mặt lên trời mà hét!
Tu vi càng cao, tuổi càng cao, càng hiểu được giá trị của những chữ Phương Thốn lưu lại kia.
Pháp môn trên tường càng không cần phải nói, còn bốn dòng thơ, thực sự khiến họ rất xúc động.
Lạc Thủy Tông nằm ở phía nam Nguyên Thần quốc, ở nơi hoang vu hẻo lánh, tự nhiên không tránh khỏi chiến tranh với yêu ma, hơn nữa càng không tránh khỏi sự cạnh tranh với ngũ tông khác, mà trong cuộc cạnh tranh này, nên nói gì, nói thế nào, Lạc Thủy Tông đúng là chưa bao giờ chiếm được hời, dù sao “Thư Kinh” không mạnh về chiến đấu, dù có tu hành thế nào, hiểu biết như thế nào, thực lực cũng không đủ, tất nhiên họ không có tự tin để làm việc.
Nhưng mấy câu thơ này viết ra, dường như khen bọn họ lên tận trời.
Ta mặc nho bào cũng muốn trừ ma vệ đạo, chớ cười chúng ta không giỏi chinh chiến, phù trong tay còn nhanh hơn đao...
Lời khen này, quả thực...
...Làm cho người ta đỏ mặt.
Mà các trưởng lão còn như thế, vậy càng không cần nói đến các đệ tử.
Không biết có bao nhiêu đệ tử của Lạc Thủy Tông cả ngày ở trước bức tường đá, cố gắng tìm hiểu ba vấn đề khó kia, lúc này hận không thể nhảy lên, dùng tiếng thét để bộc phát sự kích động trong lòng, không biết có bao nhiêu người cho rằng Phương nhị công tử là người tốt tính, có ý muốn thừa nhận hắn đã cười thành tiếng, hoặc là khóc lớn vì phấn khích, trong núi vang lên những âm thanh vui mừng.
“Thấy chưa? Đã thấy chưa?”
Hạc Chân Chương và các đệ tử từ thư viện Bạch Sương thành Liễu Hồ đang hét lên: “Đó chính là Phương nhị công tử của chúng ta!”
“Người tài thế gian chỉ là mây khói, cuộc đời này chỉ tôn thờ Phương nhị công tử!”
Diệp Huyền Chân đứng trong gió kêu to.
Từ trước đến nay hắn luôn tự cao tự đại, không dễ gì nói ra những lời tin phục người khác, lúc này lại như sợ người khác không nghe thấy.
“Hóa ra Phương nhị công tử mới là tri kỷ của Lạc Thủy Tông ta...”
“Trời ạ, vậy mà còn có pháp môn như vậy, hóa ra phương pháp của Lạc Thủy Tông ta còn có thể tu như vậy...”
“Có rồi, có đường để đi rồi, thiên phú của ta về phù chú không cao, vốn tưởng rằng đã cùng đường, hóa ra ta còn có thể tu pháp thuật thế này...”
“Ôi, Chữ kia của Phương nhị công tử...”
“...”
Cả Lạc Thủy Tông đều trở nên kích động, phía trước bức tường đá từ giờ đều im lặng trở nên hỗn loạn.
Có những đệ tử vô cùng phấn khích cúi đầu hành lễ với Phương Thốn, có người thì đã điên cuồng, cầm quyển trục vội vàng chép lại những pháp môn đó, có người thì vô cùng phấn khích, liên tục kể với những người xung quanh về chiến tích anh dũng chém giết Khuyển Ma ở núi Ô Nha khi trước của Phương nhị công tử, mặc kệ những người xung quanh hắn đã từng nghe hay chưa... Cũng có người đang tụ tập xung quanh, ra sức đánh người nói chữ của Phương nhị công tử xấu.
“Vị Phương nhị công tử này đúng là không hề tầm thường...”
Mà trong sự hỗn loạn, tông chủ Lạc Thủy Tông nhìn bức tường đá kia, qua hồi lâu mới thấp giọng thở dài.
Bên cạnh có vị trưởng lão kiềm chế trái tim kích động: “Tông chủ, chúng ta...”
“Đi theo ta...”
Một đám trưởng lão của Lạc Thủy Tông, dĩ nhiên đã không còn gì để nói nữa.
Phương nhị công tử đến Lạc Thủy Tông cầu kinh cầu pháp, Lạc Thủy Tông đã đồng ý rồi, nhưng thật ra đây cùng là một khoản đầu tư của Lạc Thủy Tông theo một nghĩa nào đó, là có ý muốn để Phương nhị công tử kiếm lợi, ai mà ngờ vị Phương nhị công tử này chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã ngộ ra điều kỳ diệu này, càng không ngờ tới chính là, những thứ hắn ngộ ra nhưng không hề mang đi...
Hắn lưu lại những ngộ pháp này trên bức tường đá.
Mượn điển tịch của Lạc Thủy Tông, vị Phương nhị công tử này rõ ràng đã bổ sung rất nhiều cho pháp thuật của Thần Minh Tông, uy lực của mỗi loại thần thông đã tăng lên đáng kể. Nếu mang về Thủ Sơn Tông thì đây quả là công to, mà Lạc Thủy Tông cũng sẵn sàng chấp nhận kết quả này, nhưng ai có thể ngờ rằng trước khi Phương nhị công tử đi, hắn lại đã không hề giấu giếm mà để lại một bản phần cho Lạc Thủy Tông chứ?
Vốn dĩ Lạc Thủy Tông lấy phù triện làm chính, từ trước đến nay pháp thuật thần thông đều là những phần ngắn, nhưng hiện giờ không biết đã được bổ sung bao nhiêu...
Vốn là đồng ý để hắn vào Tàng Kinh Điện tham kinh ngộ pháp, là Lạc Thủy Tông giúp hắn.
Nhưng hiện giờ, pháp môn hắn cũng cho.
Thanh danh hắn cũng cho...
Món hời mà Lạc Thủy Tông chiếm được này, lớn quá!
...
“Tạ ơn chư vị tiền bối thưởng pháp, Phương Thốn cáo từ!”
Mà lúc này, Phương Thốn đã lên pháp chu, đứng trên mạn thuyền, cúi đầu hành lễ với người của Lạc Thủy Tông.
“Nên là Lạc Thủy Tông tạ ơn Phương nhị công tử ban pháp, vĩnh viễn ghi ân!”
Mà phía Lạc Thủy Tông, không chỉ trên dưới toàn tông, mà còn có vô số đệ tử đứng ở dưới chân núi, hưng phấn nhìn về phía hắn, giữa bầu trời, tất cả trưởng lão đều xuất hiện, đều đạp mây mà đến, thậm chí phía trước những vị trưởng lão này, người đạp tường vân lại là tông chủ Lạc Thủy Tông, ông ta cũng vội vàng bay lên trời, đích thân đưa tiễn, nói ra lời cảm tạ...